Giữa lòng Thủ đô giàu có là "khu ổ chuột" với những căn nhà, túp lều bé tí, lụp xụp. Đây là nơi trú ẩn của những người lao động nghèo dưới chân cầu Long Biên (Hà Nội).
Nằm ngay sát chân cầu Long Biên (Hà
Nội) và được mệnh danh là "khu ổ chuột", khu dân cư số 2 - phường Phúc
Xá (quận Ba Đình, Hà Nội) gồm nhiều dãy nhà xập xệ, cũ nát. Đây là nơi
những người lao động nghèo ở chợ đầu mối Long Biên tá túc và sinh sống
ngày qua ngày.
Họ
là những người dân lao động tỉnh lẻ như Bắc Giang, Hà Nam, Hưng Yên,
Thanh Hóa... tập trung về đây để kiếm sống. Vì không có bằng cấp nên
công việc chính của những người này chủ yếu là bốc vác, nhặt rác, gánh
hàng rong...
Khi
chúng tôi đến thì anh Nguyễn Văn Tiến (sinh năm 1980, quê ở Bắc Giang)
đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi làm. Chính vì vậy, khi chúng tôi lại gần
hỏi chuyện thì anh Tiến có vẻ ngại tiếp đón. Tuy nhiên, sau một hồi
chia sẻ thì anh Tiến đã mời chúng tôi vào nhà uống nước. Con cái gửi ở
quê cho ông bà, hai vợ chồng anh Tiến ngày qua ngày chui ra rúc vào ở
căn nhà lụp xụp chưa đầy 10 mét vuông cạnh chợ Long Biên này.
Ngồi nhà tuy lụp xụp nhưng anh Tiến phải thuê với giá gần 1 triệu đồng.
Anh Tiến chia sẻ: "Ở
khu trọ này, chủ yếu là những người lao động chân tay, tất cả đều cùng
chung một hoàn cảnh khó khăn. Do điều kiện ở quê cũng đói kém, chuyển
lên Hà Nội làm ăn, làm nhiều nghề, nhiều việc nhưng rồi cuộc sống khốn
khó vẫn bám theo mãi. Số phận là vậy, nên khi lấy vợ, tôi cùng vợ đã tìm
ra một nghề cố định để sinh sống. Nói là nghề cho sang chứ thật ra chỉ
là một người đi nhặt rác, đi hết phố này đến phố nọ, đường này đến đường
khác...".
Chuyển
về ở đây từ năm 2007, ngày mưa hay nắng, hai vợ chồng anh Tiến vẫn cố
bám trụ ở căn nhà nhỏ rách nát này. Anh Tiến cho biết: "Mặc
dù căn nhà nhỏ và trông cũ nát như vậy nhưng giá thuê không hề rẻ chút
nào đâu. Từ ngày bắt đầu đến ở thì có mấy trăm nghìn nhưng vì giá cả leo
thang nên giờ chủ nhà cũng tăng giá lên đến 800.000 đồng rồi đấy".
Nghe anh Tiến nói, chúng tôi vô cùng bất ngờ với giá thuê một căn nhà chỉ có mấy vách nan bao kín xung quanh, mưa thì thấm dột, không có công trình phụ, nước phải đến nhà chủ để lấy...
Nghe anh Tiến nói, chúng tôi vô cùng bất ngờ với giá thuê một căn nhà chỉ có mấy vách nan bao kín xung quanh, mưa thì thấm dột, không có công trình phụ, nước phải đến nhà chủ để lấy...
Một "ngôi nhà" trong "khu ổ chuột".
Anh Tiến giải thích: "Ở
đây chuyện nhà to hay bé, tiện nghi như thế nào không quan trọng, quan
trọng nhất là phải có sân rộng nằm sát đường để khi nhặt rác về còn có
chỗ phơi khô. Nếu ở trong các dãy trọ khác, chắc chắn sẽ tốt hơn nhưng
không có nơi để phơi rác, mình đưa rác về thì sẽ ảnh hưởng đến những
người xung quanh".
Với
công việc nhặt rác như hiện tại, một ngày, cả hai vợ chồng anh Tiến
chịu khó thì cũng chỉ kiếm được được hơn 100.000 đồng, số tiền kiếm được
cũng chẳng dành dụm được là bao. Khoản thì lo cơm nước, khoản thì để
trả tiền thuê nhà và tích góp một ít để gửi về nuôi các cháu ở quê.
"Biết khó khăn là vậy nhưng giờ về quê, hai vợ chồng cũng không có gì để làm, chỉ bám vào mấy sào ruộng, thà rằng ở đây làm thêm rồi gửi tiền về cho con ăn học còn hơn", anh Tiến chia sẻ.
"Biết khó khăn là vậy nhưng giờ về quê, hai vợ chồng cũng không có gì để làm, chỉ bám vào mấy sào ruộng, thà rằng ở đây làm thêm rồi gửi tiền về cho con ăn học còn hơn", anh Tiến chia sẻ.
Công
việc của những người dân lao động ở "khu ổ chuột" này không tuân thủ
theo thời gian cố định nào, có nhiều người dậy lúc sáng sớm để làm nhưng
có những người đến trưa muộn mới bắt đầu đi.
Bà Nguyễn Thị Trái (quê ở Phổ Yên, tỉnh Thái Nguyên, một người dân ở “khu ổ chuột”) tâm sự: "Mặc
dù tuổi đã già nhưng vì hoàn cảnh khó khăn nên ngày nào tôi cũng phải
tự đi nhặt rác kiếm tiền để nuôi bản thân. Mỗi ngày, cứ khoảng 1 - 2h
sáng, tôi lại thức dậy vác bao tải đi khắp các ngõ ngách chợ Long Biên
để nhặt phế thải, cứ như vậy đến 10h trưa thì trở về nhà".
Theo bà Trái,
"do tuổi già nên giờ không ngủ được, dậy đi nhặt rác thì mệt người
nhưng kiếm được tiền nên thấy vui hơn. Nhiều khi mệt mỏi không đi nhặt
rác được lại phải nhịn đói". Sau gần một ngày trời vác bao tải đi
hết ngõ này sang ngách khác, những sản phẩm mang về được bà Trái làm
sạch rồi tận dụng ngay ngõ ra vào làm chỗ phơi phóng.
Khi được hỏi về cuộc sống cơ cực của mình,
bà Trái không giấu được cảm xúc và kể về cuộc đời mình: Dù đã có chồng và con nhưng do trong
cuộc sống gia đình có nhiều biến đổi, đến một ngày không
chịu được nên bà đã bỏ chồng và bế con gái hơn hai tháng tuổi xuống Hà
Nội, một mình nuôi con và lập nghiệp. Khi mới xuống Hà Nội, sức khỏe đang
còn yếu, chưa biết làm gì nên hai mẹ con bà phải vật lộn với bao khó khăn.
Nhưng rồi cuộc sống của hai mẹ con bắt đầu thay đổi dần khi bà kiếm
sống được bằng nghề nhặt rác.
“Khi
đặt chân đến Hà Nội, do không có tiền thuê nhà trọ nên hai mẹ con phải sống dặt
dẹo ở vỉa hè, gầm cầu, ai cho ở nhờ thì ở... Do con gái đang còn nhỏ nên
mỗi ngày đi nhặt rác là phải bế nó đi theo, cứ như vậy, ngày qua ngày,
hai mẹ con tôi kiếm được một ít tiền mua cơm, cháo để sống", bà Trái cho biết.
"Đã
gần 40 năm nay, cuộc sống của tôi gắn bó với gầm cầu Long Biên này
rồi, bao nhiêu chuyện buồn vui ở đây đều có cả", bà Trái cho biết thêm.
Giờ đây, con gái lớn đã lấy chồng nhưng hàng ngày, bà Trái vẫn cặm cụi một mình đi
nhặt rác kiếm tiền nuôi sống bản thân và mua quà cho cháu ngoại.
Cùng
chung hoàn cảnh khó khăn, bà Phạm Thị Bích (56 tuổi, quê ở Khoái Châu,
Hưng Yên) đang ở trong túp lều nhỏ xíu, dột nát, chỉ rộng chừng 8
mét vuông và với chiều cao khoảng 1,5 mét.
Túp lều lụp xụp này là nơi bà Bích thường ngày vẫn chui ra chui vào để tránh mưa nắng.
Đồ đạc trong "nhà" bà Bích.
Bà Bích tâm sự: "Hai
vợ chồng tôi ở đây cũng khá lâu rồi, với giá thuê 700.000 đồng/tháng.
Ngày nắng thì nóng như lửa đốt, còn ngày mưa thì thấm dột, đồ đạc trong
nhà ướt hết. Nếu trời mưa to quá thì hai vợ chồng bà tôi phải mặc áo mưa
ngồi trong lều".
"Mặc
dù đã ý kiến với chủ nhà để sửa chữa nhưng vì một số lý do khách quan
nên không thể làm được, và vợ chồng tôi đã khổ nay càng khốn khổ hơn", bà Bích cho biết thêm.
Khi chúng tôi hỏi về việc con cái, hai hàng nước mắt của bà Bích chảy ra. Bà nói: "Vợ
chồng nào khi lấy nhau đều muốn có một vài đứa con để nuôi, dù đói khổ
thế nào thì có con cũng thấy hạnh phúc. Tuy nhiên, vợ chồng chúng tôi
không có được điều đó, từ ngày lấy nhau đến giờ hai vợ chồng chỉ vậy
nuôi nhau".
Còn biết bao mảnh đời khốn khổ sống trong "khu ổ chuột" rách nát này. Suốt hàng chục năm qua, những con người ấy phải vật lộn để kiếm miếng cơm manh áo giữa đất Thủ đô phồn hoa, tấp nập.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét