Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

Cua rang muối


Khi xưa nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng giả làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn, đủ gia vị nên thật ngon. Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ nhường. Các con hỏi, mẹ bảo: răng yếu. Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, chúng mua cua biển gạch son về rang muối mời mẹ. Các con nói vui:
- Cua rang muối thật đó mẹ.
Rồi chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con hỏi, mẹ cười móm mém:
- Còn răng đâu mà ăn?!
BÌNH :
"Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào..." Bây giờ ai còn cha còn mẹ là điều hạnh phúc nhất vì còn có cơ hội để đáp đền. Để khi cha mẹ mất rồi một chút cơ hội cũng là không . Nhớ tiếc cả đời

CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG VỀ " TÔ MÌ "

Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một người con. Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù. Người con trai đi bên cạnh cẩn mẫn dìu người cha. Cậu con trai trạc mười tám mười chín tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng từ cậu lại toát lên nét trầm tĩnh của người có học, dường như cậu vẫn đang là học sinh..

Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi: "Cho hai bát mì bò!", cậu nói to. Tôi đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta nhoẻn miệng cười biết lỗi, rồi chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, bảo tôi rằng chỉ làm 1 bát mì cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được. Lúc đầu, tôi hơi hoảng, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy, thực ra thì tiền không đủ, nhưng lại không muốn cho cha biết. Tôi cười với cậu ta tỏ vẻ hiểu ý.

Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngay hai bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát mì bò đến trước mặt cha, ân cần chăm sóc: "Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấy ạ!". Rồi cậu ta tự bưng bát mì nước về phía mình. Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con. "An đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau này làm người có ích cho xã hội." Người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ **c vô hồn, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên nụ cười ấm áp. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên đó là, cái cậu con trai đó không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình, mà cứ im như thóc đón nhận miếng thịt từ bát của cha, rồi lại lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như thịt trong bát của người cha cứ gắp lại đầy, gắp mãi không hết. "Cái quán này thật tử tế quá, một bát mì mà biết bao nhiêu là thịt." Ông lão cảm động nói. Kẻ đứng ngay bên cạnh là tôi, chợt toát hết cả mồ hôi, trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve. Người con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời cha: "Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con đầy ắp không biết để vào đâu rồi đây này. " "Ừ, ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò thực ra cũng có chất lắm đấy."

Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai cha con họ. Vừa lúc đó, cậu Trương đầu bếp bê lên một đĩa thịt bò vừa thái, bà chủ dẩu dẩu môi ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con nọ. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại: "Anh để nhầm bàn rồi thì phải?, chúng tôi không gọi thịt bò." Bà chủ mỉm cười bước lại chỗ họ: "Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỉ niệm ngày mở quán, đĩa thịt này là quà biếu khách hàng. " Cậu con trai cười cười, không hỏi gì thêm.

Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt vào bát người cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong một cái túi nhựa. Chúng tôi cứ im lặng chờ cho hai cha con ăn xong, rồi lại dõi mắt tiễn hai cha con ra khỏ quán. Mãi khi cậu Trương đi thu bát đĩa, đột nhiên kêu lên khe khẽ. Hoá ra, đáy bát của cậu con trai đè lên mấy tờ tiền giấy, vừa đúng giá tiền của một đĩa thịt bò, được viết trên bảng giá của cửa hàng. Cùng lúc, Tôi, bà chủ, và cả cậu Trương chẳng ai nói lên lời, chỉ lặng lẽ thở dài, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.”

Đúng! Em chỉ cần tiền!




Đúng! Em chỉ cần tiền!

“Anh sẽ về, nhất định em phải đợi anh nhé.”

Anh ôm chặt lấy cô vào lòng, hôn lên tóc cô và thì thầm nói.

Nép vào ngực anh, cô lặng lẽ gật đầu, bao nhiêu điều muốn nói nhưng không thể nói ra.

Nước mắt cô lăn dài trên má. Vậy là chỉ cần trời sáng, chỉ cần đồng hồ cất lên 9 tiếng chuông lạnh lùng, anh sẽ xa cô và chẳng để lại cho cô điều gì ngoài một chữ ‘đợi’.

Anh, con nhà giàu, đẹp trai, sự nghiệp sáng lạng được biết bao người ngưỡng mộ. Cô, chỉ là một đứa trẻ mồ côi, tứ cố vô thân không nơi nương tựa, tương lai của cô chỉ có thể dựa vào tấm bằng đại học còn chưa lấy được. Đơn nhiên chuyện tình của họ cũng như bao chuyện tình không môn đăng hộ đối khác. Gia đình anh, bạn bè anh phản đối và nhìn cô với ánh mắt khinh thường. Khinh thường một con nhỏ trèo cao không biết thân phận. Nhưng tình yêu có bao giờ chịu thua số phận, anh bất chấp tất cả để ở bên cô, sống với cô. Cô đã từng hạnh phúc, đã từng mơ và rồi giấc mơ ấy cũng tan vỡ. Bố mẹ anh dùng đủ mọi cách bắt anh ra nước ngoài, thậm chí là dùng cả sức khỏe và mạng sống của họ.

Anh đầu hàng số phận và ra đi. Cô không trách, cũng không thể trách điều gì cả, nếu giữa tình yêu và bố mẹ thứ anh chỉ có thể mất là tình yêu.

Nhìn bóng lưng anh đi xa dần, cô khuỵu xuống đất, nấc lên không thành tiếng. Chỗ dựa duy nhất của cô, người thân yêu duy nhất của cô đã đi. Giờ đây cô lại chỉ có một mình.

*** 4 năm, đối với một số người trôi qua thật nhanh, nhưng đối với anh đó là quãng thời gian dài dường như vô tận. Bốn năm, giờ đây anh đã có được tất cả những gì mà một con người thành đạt cần có. Nhưng tình yêu của anh thì đã mất và có thể mãi mãi không thể tìm lại được. Khi anh đi cô đã hứa sẽ đợi anh, vậy mà tất cả những gì cô có thể làm là bặt vô âm tín rồi chỉ sau 2 năm anh nghe tin cô lấy chồng. Một người chồng giàu có, lớn tuổi và có thể cho cô tất cả những gì cô muốn. Anh đã không muốn tin nhưng không thể liên lạc với cô để hỏi rõ mọi chuyện. Anh đau khổ, dằn vặt, chờ đợi, cho tới một ngày một tấm thiệp cưới được gởi tới cho anh và tên cô nghiễm nhiên nằm trên đó. Anh đã tin và bắt đầu chấp nhận. Giờ đây khi quay trở lại, mong ước duy nhất của anh là tìm cô để nhìn thấy cô thật sự hạnh phúc…. Và đó cũng là lần cuối anh muốn gặp cô.

***

Khi những chiếc lá đã bắt đầu ngả màu vàng, khi mà thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, cô vội vã khoác lên mình chiếc áo ấm dày, với tay kéo chiếc mũ sụp xuống che đi gương mặt mình.

Cô nhanh tay vơ lấy những tờ tiền vươn vãi trên tấm gra giường nhàu nhĩ và bước vội ra khỏi khách sạn. Cô cứ cúi mặt đi, đi rất nhanh như để lẩn trốn ánh mắt dè bỉu của mọi người. Cũng có thể chẳng ai nhìn cô đâu, nhưng một khi đã sai trái thì cảm giác bị người khác khinh rẻ luôn bám theo mình. Vô tình, lúc cô bước đi, một người nhìn thấy cô và sửng sờ làm rơi chiếc cốc rượu.

Anh đứng phắt dậy, đẩy bàn và chạy theo bóng dáng người phụ nữ kia. Có thể cách ăn mặc, trang điểm lòe loẹt và chiếc mũ che đi gần hết khuôn mặt nhưng với anh, hình ảnh của cô đã in đậm trong kí ức nên không thể nào anh không nhận ra cô. Chạy nhưng điên cuồng về phía trước, anh thấy cô đứng lặng lẽ bên cột đèn đường, ánh đèn hắt lên người cô một cách mờ ảo. Anh định chạy tới níu lấy tay cô nhưng rồi một chiếc xe sang trọng trờ tới, cô bước lên xe một cách lạnh lùng và khi chạy lướt qua anh, anh thấy người đàn ông trên xe bắt đầu nhào tới kéo áo cô như một con thú, điên cuồng. Chết lặng…. đây đâu phải là viễn cảnh anh từng nghĩ tới.

Người chồng của cô kia ư? hạnh phúc của cô là kia ư? vậy cô đến khách sạn để làm gì? Bao nhiêu câu hỏi dằn vặt anh, bao nhiêu nghi ngờ dồn nén trong anh bộc phát khiến anh không sao trả lời cho chính mình được. Cầm trên tay những tờ tiền xanh nhạt cô nhẹ nhàng vuốt thẳng nó một cách cẩn thận và yêu chiều. Với một số người đây là đồng tiền bẩn thỉu nhưng với cô đây là tất cả những hi vọng cô có thể gom lại để mua lấy một hạnh phúc mong manh. Cầm xấp giấy được thám tử đưa cho mình, nhìn gương mặt cô hiện rõ trên tờ giấy phẳng phiu đó…. Anh bỗng thấy lợm người, tờ giấy trắng trong tay, khuôn mặt tươi cười của cô khiến anh cảm thấy thật buồn nôn. Thì ra đây chính là con đường cô đã chọn, nhơ nhớp và đáng khinh làm sao.

Cô vẫn đứng lặng lẽ trên vỉa hè để chờ người khách tối nay. Chiếc váy đỏ nhẹ nhàng ôm lấy cô làm cô thật nổi bật, vẻ nổi bật đó được đổi lại nhờ ánh mắt soi mói của người đi đường. Khẽ nhếch môi, chính cô còn khinh mình nữa là…. Nụ cười của cô chợt tắt ngấm khi nhìn người đang đứng trước mặt mình.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo tăm tối nhất. Trong trí nhớ của cô anh luôn nhìn cô ấm áp và dường như hiểu ra mọi chuyện cô bất ngờ cười lớn, cười thật to nhưng đuôi mắt đã ươn ướt từ lúc nào. Nắm tay cô kéo lên xe, anh lái như điên tới một nơi vắng vẻ….

Sau giây phút yên lặng để anh và cô nhìn nhau, tìm ở nhau những điểm gì thay đổi sau từng ấy năm xa cách và thoáng giật mình khi cả hai cùng nhận ra rằng anh vẫn vậy nhưng cô đã thay đổi gần như hoàn toàn.

“Anh nghe nói em đã lấy chồng, vậy chồng em đâu?” anh lạnh lùng nhìn cô rồi cất giọng.

“Em thì nghe nói anh đã lấy vợ, vậy vợ anh đâu mà để anh đi tìm ‘gái’ thế này?” cô nheo mắt hỏi ngược lại anh. Anh sửng sờ nhìn cô. Trò đùa gì thế này?

Nhíu mày nhìn cô, anh không thể thốt lên một lời nào cả. Thì ra có những việc, mọi người sắp đặt thật là khéo, thật là hay…. Dù đó là hiểu lầm nhưng nhìn cô lúc này anh cũng không thể nào nguôi hận. Cứ cho là vì anh, cô cũng không nên biến mình thành loại người như hôm nay.

“Anh nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì đưa em về lại chỗ cũ ngay đi….” Cô gắt lên. Đưa tay mở cửa xe.

“Tại sao?” mắt vẫn không nhìn cô, bàn tay siết chặt lấy vô lăng anh hỏi cô một cách nặng nề, mệt mỏi.

“Em cần tiền….”

Tiền, tất cả chỉ vì đồng tiền thôi sao? Anh tức giận đưa tay lôi cô vào xe và nhấn ga lao đi.

Thoáng bàng hoàng nhìn anh, nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bất cần của mình.

Có gì đâu, khi bây giờ đã không còn đáng được yêu thương và tôn trọng.

Chiếc xe lao nhanh đến một khách sạn gần đó, anh lôi cô vào trong, nhận chìa khóa rồi lại kéo tay cô lôi lên phòng. Đẩy mạnh cô xuống giường, anh đưa tay đè cô xuống và hôn tới tấp vào môi cô. Nụ hôn mạnh bạo chứa đầy tức giận, đau khổ, không còn là những cữ chỉ âu yếm ngọt ngào như trước đây. Khi chiếc váy trượt xuống khỏi cơ thể, những vết bầm tím trên vai, ngực cô hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn, anh ngừng lại. Cô bây giờ không còn là cô gái trong sáng chỉ thuộc về anh, cô bây giờ đã nhàu nhĩ cũ nát và héo úa đến mức đáng giận. Đẩy cô ra, anh đứng dậy nhặt chiếc áo sơ mi mặc vội vào người.

Trước khi quay đi, anh vung tay ném lên giường cho cô những tờ năm trăm ngàn mới tinh rồi bước vội ra khỏi phòng.

” Em cần tiền…. Chỉ cần tiền mà thôi….” Cô cười lên như điên dại, nhặt những đồng tiền anh vứt ra như nâng niu một thứ gì đó đáng quý nhưng rất tiếc là đã vỡ nát mất rồi.

***

Những ngày sau đó anh lao vào công việc.

Những ngày sau đó cô lại lao vào kiếm tiền.

Chỉ khi đêm về anh lặng lẽ ôm vào lòng khuôn mặt cô cách đây bốn năm, một khuôn mặt xinh đẹp, trong sạch. Chỉ khi đêm về, cô lại lê những bước chân nặng nề trên nền gạch bệnh viện, lặng lẽ ôm vào lòng hạnh phúc nhỏ nhoi của riêng cô bằng tấm thân nhơ nhuốc của mình. Và họ không gặp nhau, dù là vô tình hay cố ý.

***

Anh lái xe chậm rãi trên những con đường trước đây anh và cô cùng đi qua. Những kỉ niệm đẹp bỗng trở về nhưng không còn mang lại hơi ấm hạnh phúc, ngọt ngào mà dường như chỉ gợi lại những chua chát, đau thương. Thẩn thờ nhìn về phía bên kia đường, một cảnh tưởng đập vào mắt khiến anh khó chịu. Một người đàn bà to béo đang ra sức đánh chửi tới tấp vào mặt một cô gái trẻ. Một tay bà nắm tóc cô, tay kia ra sức kéo tay cô ra và tát mạnh vào mặt cô. Đúng. Cô gái đó chính là cô ấy, là người một thời anh yêu thương, ôm ấp. Những câu chửi rủa từ người đàn bà đó và từ những người xung quanh đập vào tai anh, nhức nhối.

” Con điếm, mày chết đi…. Dám bu bám theo chồng bà à…. Mày đúng là thứ cặn bã mà.”

” Cái thứ này không đáng để cứu….” “Cặn bã….”

” Sao chúng nó còn chường mặt ra ngoài xã hội nhỉ….”

“Chỉ biết đổ lỗi cho hoàn cảnh….”

….

Anh bật cười, cái giá cho đồng tiền em kiếm được chỉ như vậy thôi đấy. Em thấy không, đến anh còn thấy khinh em nữa là người khác. Cúi đầu bật chìa khóa, anh không còn muốn can thiệp vào cuộc đời cô nữa rồi. Một tiếng hét chói tai vang lên, kéo sự chú ý của anh trở lại nơi cô đang đứng…. Cô lấy sức đẩy người đàn bà đó ra, nhưng lại bất ngờ bị bà ta đẩy ngược lại một cái thật mạnh. Cô bị đẩy ra đường, một chiếc ô tô bất ngờ lao tới không thể tránh kịp đã tông vào cô. Cô nằm đó, máu cứ không ngừng chảy, ướt đẫm mặt đường. Đẩy cửa xe thật mạnh anh chạy tới chỗ cô, đưa đôi tay run rẩy nâng cô dậy.

Anh nhìn cô đau đớn, nỗi đau đè nặng lồng ngực khiến việc gọi tên cô cũng thật khó khăn.

Cô nhìn anh, ánh mắt mờ đục, đưa tay quờ quạng như muốn tìm một thứ gì đó.

” Giúp em…. ………. Túi……. Xách ……” cô thều thào nhìn anh van nài.

Nhặt chiếc túi xách đưa cho cô, cô run rẩy mở túi xách, nhưng sức cô yếu quá rồi, đến chiếc khóa kéo cũng không thể mở được. Gỡ tay cô ra, anh cúi đầu mở túi, bên trong không có gì cả, ngoài một cuốn sổ cũ kĩ và ố vàng, một tấm ảnh chụp một đứa bé trai ngộ nghĩnh đang cười toe toét. Ấn cuốn sổ vào tay anh, cô ôm lấy tấm ảnh rồi khẽ mỉm cười.

“Giúp ……………. Em ………….. cứu đứa….trẻ này….. được không?”

Không kịp nghe câu trả lời từ anh, mắt cô dần khép lại, đôi tay vẫn ôm chặt tấm ảnh vào lòng, môi mỉm cười. Nụ cười cuối cùng của một cuộc đời đầy nước mắt. Trời bắt đầu mưa nặng hạt và cô đã ra đi mãi mãi….

***

Nhiều khi anh cũng tự cảm thấy bản thân mình là một người lạnh lùng. Kể cả lúc nhìn thấy cô nằm trên vũng máu đỏ, đến lúc nhìn chiếc xe cứu thương chở xác cô đi tuyệt nhiên anh không rơi một giọt nước mắt. Ngồi lặng lẽ trong căn phòng quen thuộc của mình, chiếc áo sơ mi trắng anh mặc trên người vẫn loang lỗ những vệt máu của cô.

Đưa tay giở từng trang sổ, nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc, từng dòng, từng dòng, những tâm sự của cô chất chứa trong bốn năm hiện lên
trước mắt anh.

Ngày…. Tháng …. Năm…..

Hôm nay anh đi, em về lại căn nhà của chúng ta mà sao thấy trống vắng quá. Thật sự em không muốn như vậy chút nào, nhưng em vẫn sẽ đợi. Em hứa chắc đấy!

Ngày…. Tháng…. Năm….

Lâu lắm rồi không nghe được tin tức gì từ anh vậy mà lúc nghe được lại là tin anh lấy vợ. Em thật sự hoang mang lắm, không biết có nên tin hay không đây? Nhưng anh yên tâm, em đã hứa sẽ đợi thì nhất định em sẽ đợi….

Ngày…. Tháng…. Năm….

Hôm nay em thấy khó chịu trong người quá, đã mấy ngày nay không thể ăn được gì cả.

Em nhớ anh, nếu anh ở đây anh sẽ chạy ngược chạy xuôi mua thuốc và thức ăn cho em. Hạnh phúc chỉ như vậy thôi nhưng sao lại ngắn ngủi vậy hả anh?

Ngày…. Tháng…. Năm….

Em có thai rồi, đáng lẽ ra phải vui nhưng sao không thể cười nỗi,nước mắt cứ không ngừng tuôn ra. Có con, nhưng em như vậy làm sao nuôi được con đây, làm sao báo cho anh biết đây…. Em bổng tủi thân, tủi thay cho cả con của mình….

Ngày…. Tháng…. Năm….

Bụng em ngày càng lớn, em phải nghỉ học thôi, ước mơ của em chắc chỉ có thể được đến như vậy. Nhưng cũng thật may, có người nhận em vào làm tạp vụ tại một quán ăn, lại thêm một việc nữa để em có thể kiếm tiền mua cho con một chút đồ gì đó khi con ra đời.

Anh à, bao giờ anh sẽ trở về hả anh?

Ngày…. Tháng…. Năm….

Hôm nay tự nhiên lại ngã, nhìn máu chảy ra không ngừng em sợ lắm, em không muốn mất con đâu…. Đi khám thì tất cả vẫn ổn, không sao cả, em mừng đến phát khóc anh ạ,. Tối nay lại đau không chịu được, em vỗ nhẹ và thì thầm với con ‘thương mẹ thì đừng làm mẹ đau nữa nhé, làm xong việc này mẹ sẽ về cho con nghỉ ngơi mà’. Đúng là con của anh, ngoan lắm, em hết đau ngay lập tức. Có thể với em bây giờ là hạnh phúc.

Ngày…. Tháng…. Năm….

Con ra đời rồi anh ạ, trông đáng yêu lắm.

Nhìn con ngủ ngoan trong tay mình em lại thấy mắt cay cay, ước gì anh ở đây để bế con. Chỉ một lần thôi….

Ngày…. Tháng…. Năm….

Sinh nhật con tròn hai tuổi, nhưng ông trời lại tặng con mình món quà độc ác quá anh ạ. Nó đã không có bố, không được sống đầy đủ vậy mà giờ đây lại mắc bệnh ung thư máu. Phải làm sao hả anh? Em nhìn con mê man trong cơn sốt, nhìn những vết bầm tím trên người con mà không thể cầm lòng. Đến giờ phút này em không thể mạnh mẽ được nữa rồi….

Ngày…. Tháng…. Năm….

Xin lỗi anh, em không còn cách nào khác.

Tiền điều trị cho con cao quá, em không thể cầm cự được nữa rồi. Công việc hàng ngày của em không đủ đề chi cho những ngày con nằm viện. Em không muốn mất con, em muốn con được ăn ngon, được uống thuốc, em đành phải đánh mất chính mình thôi. Lần đầu làm thật không dễ, nhưng rồi sẽ quen thôi. Em quyết định sẽ không đợi anh nữa vì con cần em hơn. Xin lỗi!!!!

Ngày…. Tháng…. Năm…..

Cuối cùng anh cũng trở về, thật buồn cười khi giờ đây anh nhìn em như vậy. Thấy em khác quá nhiều so với tưởng tượng của anh đúng không? Anh nhìn em bằng ánh mắt gê tởm, đúng là con người em đã rách nát thật rồi. Anh vung tiền cho em để xem sĩ diện của em có còn hay không hả? Xin lỗi anh em không cần sĩ diện nữa rồi, em cần tiền. Tự nhiên em lại thấy vui, tối nay con lại được tiêm thuốc, ăn ngon và là lần đầu tiên con có quà sinh nhật từ bố. Chắc con cũng sẽ vui như em….

Ngày…. Tháng…. Năm….

Tủy của em không tương thích với con, nhưng em nghĩ anh sẽ thích hợp. Sáng mai em sẽ tìm anh, em sẽ cho con gặp anh…. Chờ em nhé….

Một giọt nước mắt nhỏ lên những trang giấy đã nhòe nhoẹt nước mắt của cô. Ôm cuốn nhật kí vào lòng anh khẽ khóc lên không thành tiếng.

***

Anh nhẹ nhàng khép cửa, đứa bé ngước đầu nhìn anh mỉm cười, mặc cho người y tá lấy đi một xi lanh đầy máu, nó vẫn không khóc lấy một tiếng chỉ khẽ nhíu mày. Khuôn mặt đứa trẻ nhìn kháu khỉnh, thông minh và giống anh như đúc. Đưa tay xoa đầu con anh cúi xuống hỏi nhỏ.

” Con có đau không?”

“Đau…. Nhưng con không khóc đâu, mẹ đã dặn là con trai thì không được khóc.” Đưa bàn tay nhỏ gầy guộcđầy dây nhợ nắm chặt lấy vạt áo của anh, đứa bé yếu ớt reo lên.

“Bố về rồi, từ giờ con không phải nhìn bố trong ảnh nữa rồi phải không?”

“Ừm, bố đã về.” Anh nhìn con âu yếm.

” Mẹ đâu rồi ạ?” Đứa trẻ lại thều thào hỏi.

Ôm con vào lòng, anh vỗ nhẹ vào lưng con.

“Mẹ mệt rồi, mẹ phải nghỉ ngơi con ạ. Từ giờ bố thay mẹ chăm sóc con được không?” Thằng bé ngọ nguậy gật đâu, những giọt nước mắt nóng hổi của bố lăn dài và ướt đẫm áo nó.

Anh ra đi để lại cho em chữ ‘đợi’ bây giờ em bỏ đi cũng chỉ để lại cho anh một chữ ‘đau’…

“Anh sẽ về, nhất định em phải đợi anh nhé.”

Anh ôm chặt lấy cô vào lòng, hôn lên tóc cô và thì thầm nói.

Nép vào ngực anh, cô lặng lẽ gật đầu, bao nhiêu điều muốn nói nhưng không thể nói ra.

Nước mắt cô lăn dài trên má. Vậy là chỉ cần trời sáng, chỉ cần đồng hồ cất lên 9 tiếng chuông lạnh lùng, anh sẽ xa cô và chẳng để lại cho cô điều gì ngoài một chữ ‘đợi’.

Anh, con nhà giàu, đẹp trai, sự nghiệp sáng lạng được biết bao người ngưỡng mộ. Cô, chỉ là một đứa trẻ mồ côi, tứ cố vô thân không nơi nương tựa, tương lai của cô chỉ có thể dựa vào tấm bằng đại học còn chưa lấy được. Đơn nhiên chuyện tình của họ cũng như bao chuyện tình không môn đăng hộ đối khác. Gia đình anh, bạn bè anh phản đối và nhìn cô với ánh mắt khinh thường. Khinh thường một con nhỏ trèo cao không biết thân phận. Nhưng tình yêu có bao giờ chịu thua số phận, anh bất chấp tất cả để ở bên cô, sống với cô. Cô đã từng hạnh phúc, đã từng mơ và rồi giấc mơ ấy cũng tan vỡ. Bố mẹ anh dùng đủ mọi cách bắt anh ra nước ngoài, thậm chí là dùng cả sức khỏe và mạng sống của họ.

Anh đầu hàng số phận và ra đi. Cô không trách, cũng không thể trách điều gì cả, nếu giữa tình yêu và bố mẹ thứ anh chỉ có thể mất là tình yêu.

Nhìn bóng lưng anh đi xa dần, cô khuỵu xuống đất, nấc lên không thành tiếng. Chỗ dựa duy nhất của cô, người thân yêu duy nhất của cô đã đi. Giờ đây cô lại chỉ có một mình.

*** 4 năm, đối với một số người trôi qua thật nhanh, nhưng đối với anh đó là quãng thời gian dài dường như vô tận. Bốn năm, giờ đây anh đã có được tất cả những gì mà một con người thành đạt cần có. Nhưng tình yêu của anh thì đã mất và có thể mãi mãi không thể tìm lại được. Khi anh đi cô đã hứa sẽ đợi anh, vậy mà tất cả những gì cô có thể làm là bặt vô âm tín rồi chỉ sau 2 năm anh nghe tin cô lấy chồng. Một người chồng giàu có, lớn tuổi và có thể cho cô tất cả những gì cô muốn. Anh đã không muốn tin nhưng không thể liên lạc với cô để hỏi rõ mọi chuyện. Anh đau khổ, dằn vặt, chờ đợi, cho tới một ngày một tấm thiệp cưới được gởi tới cho anh và tên cô nghiễm nhiên nằm trên đó. Anh đã tin và bắt đầu chấp nhận. Giờ đây khi quay trở lại, mong ước duy nhất của anh là tìm cô để nhìn thấy cô thật sự hạnh phúc…. Và đó cũng là lần cuối anh muốn gặp cô.

***

Khi những chiếc lá đã bắt đầu ngả màu vàng, khi mà thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, cô vội vã khoác lên mình chiếc áo ấm dày, với tay kéo chiếc mũ sụp xuống che đi gương mặt mình.

Cô nhanh tay vơ lấy những tờ tiền vươn vãi trên tấm gra giường nhàu nhĩ và bước vội ra khỏi khách sạn. Cô cứ cúi mặt đi, đi rất nhanh như để lẩn trốn ánh mắt dè bỉu của mọi người. Cũng có thể chẳng ai nhìn cô đâu, nhưng một khi đã sai trái thì cảm giác bị người khác khinh rẻ luôn bám theo mình. Vô tình, lúc cô bước đi, một người nhìn thấy cô và sửng sờ làm rơi chiếc cốc rượu.

Anh đứng phắt dậy, đẩy bàn và chạy theo bóng dáng người phụ nữ kia. Có thể cách ăn mặc, trang điểm lòe loẹt và chiếc mũ che đi gần hết khuôn mặt nhưng với anh, hình ảnh của cô đã in đậm trong kí ức nên không thể nào anh không nhận ra cô. Chạy nhưng điên cuồng về phía trước, anh thấy cô đứng lặng lẽ bên cột đèn đường, ánh đèn hắt lên người cô một cách mờ ảo. Anh định chạy tới níu lấy tay cô nhưng rồi một chiếc xe sang trọng trờ tới, cô bước lên xe một cách lạnh lùng và khi chạy lướt qua anh, anh thấy người đàn ông trên xe bắt đầu nhào tới kéo áo cô như một con thú, điên cuồng. Chết lặng…. đây đâu phải là viễn cảnh anh từng nghĩ tới.

Người chồng của cô kia ư? hạnh phúc của cô là kia ư? vậy cô đến khách sạn để làm gì? Bao nhiêu câu hỏi dằn vặt anh, bao nhiêu nghi ngờ dồn nén trong anh bộc phát khiến anh không sao trả lời cho chính mình được. Cầm trên tay những tờ tiền xanh nhạt cô nhẹ nhàng vuốt thẳng nó một cách cẩn thận và yêu chiều. Với một số người đây là đồng tiền bẩn thỉu nhưng với cô đây là tất cả những hi vọng cô có thể gom lại để mua lấy một hạnh phúc mong manh. Cầm xấp giấy được thám tử đưa cho mình, nhìn gương mặt cô hiện rõ trên tờ giấy phẳng phiu đó…. Anh bỗng thấy lợm người, tờ giấy trắng trong tay, khuôn mặt tươi cười của cô khiến anh cảm thấy thật buồn nôn. Thì ra đây chính là con đường cô đã chọn, nhơ nhớp và đáng khinh làm sao.

Cô vẫn đứng lặng lẽ trên vỉa hè để chờ người khách tối nay. Chiếc váy đỏ nhẹ nhàng ôm lấy cô làm cô thật nổi bật, vẻ nổi bật đó được đổi lại nhờ ánh mắt soi mói của người đi đường. Khẽ nhếch môi, chính cô còn khinh mình nữa là…. Nụ cười của cô chợt tắt ngấm khi nhìn người đang đứng trước mặt mình.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo tăm tối nhất. Trong trí nhớ của cô anh luôn nhìn cô ấm áp và dường như hiểu ra mọi chuyện cô bất ngờ cười lớn, cười thật to nhưng đuôi mắt đã ươn ướt từ lúc nào. Nắm tay cô kéo lên xe, anh lái như điên tới một nơi vắng vẻ….

Sau giây phút yên lặng để anh và cô nhìn nhau, tìm ở nhau những điểm gì thay đổi sau từng ấy năm xa cách và thoáng giật mình khi cả hai cùng nhận ra rằng anh vẫn vậy nhưng cô đã thay đổi gần như hoàn toàn.

“Anh nghe nói em đã lấy chồng, vậy chồng em đâu?” anh lạnh lùng nhìn cô rồi cất giọng.

“Em thì nghe nói anh đã lấy vợ, vậy vợ anh đâu mà để anh đi tìm ‘gái’ thế này?” cô nheo mắt hỏi ngược lại anh. Anh sửng sờ nhìn cô. Trò đùa gì thế này?

Nhíu mày nhìn cô, anh không thể thốt lên một lời nào cả. Thì ra có những việc, mọi người sắp đặt thật là khéo, thật là hay…. Dù đó là hiểu lầm nhưng nhìn cô lúc này anh cũng không thể nào nguôi hận. Cứ cho là vì anh, cô cũng không nên biến mình thành loại người như hôm nay.

“Anh nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì đưa em về lại chỗ cũ ngay đi….” Cô gắt lên. Đưa tay mở cửa xe.

“Tại sao?” mắt vẫn không nhìn cô, bàn tay siết chặt lấy vô lăng anh hỏi cô một cách nặng nề, mệt mỏi.

“Em cần tiền….”

Tiền, tất cả chỉ vì đồng tiền thôi sao? Anh tức giận đưa tay lôi cô vào xe và nhấn ga lao đi.

Thoáng bàng hoàng nhìn anh, nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bất cần của mình.

Có gì đâu, khi bây giờ đã không còn đáng được yêu thương và tôn trọng.

Chiếc xe lao nhanh đến một khách sạn gần đó, anh lôi cô vào trong, nhận chìa khóa rồi lại kéo tay cô lôi lên phòng. Đẩy mạnh cô xuống giường, anh đưa tay đè cô xuống và hôn tới tấp vào môi cô. Nụ hôn mạnh bạo chứa đầy tức giận, đau khổ, không còn là những cữ chỉ âu yếm ngọt ngào như trước đây. Khi chiếc váy trượt xuống khỏi cơ thể, những vết bầm tím trên vai, ngực cô hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn, anh ngừng lại. Cô bây giờ không còn là cô gái trong sáng chỉ thuộc về anh, cô bây giờ đã nhàu nhĩ cũ nát và héo úa đến mức đáng giận. Đẩy cô ra, anh đứng dậy nhặt chiếc áo sơ mi mặc vội vào người.

Trước khi quay đi, anh vung tay ném lên giường cho cô những tờ năm trăm ngàn mới tinh rồi bước vội ra khỏi phòng.

” Em cần tiền…. Chỉ cần tiền mà thôi….” Cô cười lên như điên dại, nhặt những đồng tiền anh vứt ra như nâng niu một thứ gì đó đáng quý nhưng rất tiếc là đã vỡ nát mất rồi.

***

Những ngày sau đó anh lao vào công việc.

Những ngày sau đó cô lại lao vào kiếm tiền.

Chỉ khi đêm về anh lặng lẽ ôm vào lòng khuôn mặt cô cách đây bốn năm, một khuôn mặt xinh đẹp, trong sạch. Chỉ khi đêm về, cô lại lê những bước chân nặng nề trên nền gạch bệnh viện, lặng lẽ ôm vào lòng hạnh phúc nhỏ nhoi của riêng cô bằng tấm thân nhơ nhuốc của mình. Và họ không gặp nhau, dù là vô tình hay cố ý.

***

Anh lái xe chậm rãi trên những con đường trước đây anh và cô cùng đi qua. Những kỉ niệm đẹp bỗng trở về nhưng không còn mang lại hơi ấm hạnh phúc, ngọt ngào mà dường như chỉ gợi lại những chua chát, đau thương. Thẩn thờ nhìn về phía bên kia đường, một cảnh tưởng đập vào mắt khiến anh khó chịu. Một người đàn bà to béo đang ra sức đánh chửi tới tấp vào mặt một cô gái trẻ. Một tay bà nắm tóc cô, tay kia ra sức kéo tay cô ra và tát mạnh vào mặt cô. Đúng. Cô gái đó chính là cô ấy, là người một thời anh yêu thương, ôm ấp. Những câu chửi rủa từ người đàn bà đó và từ những người xung quanh đập vào tai anh, nhức nhối.

” Con điếm, mày chết đi…. Dám bu bám theo chồng bà à…. Mày đúng là thứ cặn bã mà.”

” Cái thứ này không đáng để cứu….” “Cặn bã….”

” Sao chúng nó còn chường mặt ra ngoài xã hội nhỉ….”

“Chỉ biết đổ lỗi cho hoàn cảnh….”

….

Anh bật cười, cái giá cho đồng tiền em kiếm được chỉ như vậy thôi đấy. Em thấy không, đến anh còn thấy khinh em nữa là người khác. Cúi đầu bật chìa khóa, anh không còn muốn can thiệp vào cuộc đời cô nữa rồi. Một tiếng hét chói tai vang lên, kéo sự chú ý của anh trở lại nơi cô đang đứng…. Cô lấy sức đẩy người đàn bà đó ra, nhưng lại bất ngờ bị bà ta đẩy ngược lại một cái thật mạnh. Cô bị đẩy ra đường, một chiếc ô tô bất ngờ lao tới không thể tránh kịp đã tông vào cô. Cô nằm đó, máu cứ không ngừng chảy, ướt đẫm mặt đường. Đẩy cửa xe thật mạnh anh chạy tới chỗ cô, đưa đôi tay run rẩy nâng cô dậy.

Anh nhìn cô đau đớn, nỗi đau đè nặng lồng ngực khiến việc gọi tên cô cũng thật khó khăn.

Cô nhìn anh, ánh mắt mờ đục, đưa tay quờ quạng như muốn tìm một thứ gì đó.

” Giúp em…. ………. Túi……. Xách ……” cô thều thào nhìn anh van nài.

Nhặt chiếc túi xách đưa cho cô, cô run rẩy mở túi xách, nhưng sức cô yếu quá rồi, đến chiếc khóa kéo cũng không thể mở được. Gỡ tay cô ra, anh cúi đầu mở túi, bên trong không có gì cả, ngoài một cuốn sổ cũ kĩ và ố vàng, một tấm ảnh chụp một đứa bé trai ngộ nghĩnh đang cười toe toét. Ấn cuốn sổ vào tay anh, cô ôm lấy tấm ảnh rồi khẽ mỉm cười.

“Giúp ……………. Em ………….. cứu đứa….trẻ này….. được không?”

Không kịp nghe câu trả lời từ anh, mắt cô dần khép lại, đôi tay vẫn ôm chặt tấm ảnh vào lòng, môi mỉm cười. Nụ cười cuối cùng của một cuộc đời đầy nước mắt. Trời bắt đầu mưa nặng hạt và cô đã ra đi mãi mãi….

***

Nhiều khi anh cũng tự cảm thấy bản thân mình là một người lạnh lùng. Kể cả lúc nhìn thấy cô nằm trên vũng máu đỏ, đến lúc nhìn chiếc xe cứu thương chở xác cô đi tuyệt nhiên anh không rơi một giọt nước mắt. Ngồi lặng lẽ trong căn phòng quen thuộc của mình, chiếc áo sơ mi trắng anh mặc trên người vẫn loang lỗ những vệt máu của cô.

Đưa tay giở từng trang sổ, nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc, từng dòng, từng dòng, những tâm sự của cô chất chứa trong bốn năm hiện lên
trước mắt anh.

Ngày…. Tháng …. Năm…..

Hôm nay anh đi, em về lại căn nhà của chúng ta mà sao thấy trống vắng quá. Thật sự em không muốn như vậy chút nào, nhưng em vẫn sẽ đợi. Em hứa chắc đấy!

Ngày…. Tháng…. Năm….

Lâu lắm rồi không nghe được tin tức gì từ anh vậy mà lúc nghe được lại là tin anh lấy vợ. Em thật sự hoang mang lắm, không biết có nên tin hay không đây? Nhưng anh yên tâm, em đã hứa sẽ đợi thì nhất định em sẽ đợi….

Ngày…. Tháng…. Năm….

Hôm nay em thấy khó chịu trong người quá, đã mấy ngày nay không thể ăn được gì cả.

Em nhớ anh, nếu anh ở đây anh sẽ chạy ngược chạy xuôi mua thuốc và thức ăn cho em. Hạnh phúc chỉ như vậy thôi nhưng sao lại ngắn ngủi vậy hả anh?

Ngày…. Tháng…. Năm….

Em có thai rồi, đáng lẽ ra phải vui nhưng sao không thể cười nỗi,nước mắt cứ không ngừng tuôn ra. Có con, nhưng em như vậy làm sao nuôi được con đây, làm sao báo cho anh biết đây…. Em bổng tủi thân, tủi thay cho cả con của mình….

Ngày…. Tháng…. Năm….

Bụng em ngày càng lớn, em phải nghỉ học thôi, ước mơ của em chắc chỉ có thể được đến như vậy. Nhưng cũng thật may, có người nhận em vào làm tạp vụ tại một quán ăn, lại thêm một việc nữa để em có thể kiếm tiền mua cho con một chút đồ gì đó khi con ra đời.

Anh à, bao giờ anh sẽ trở về hả anh?

Ngày…. Tháng…. Năm….

Hôm nay tự nhiên lại ngã, nhìn máu chảy ra không ngừng em sợ lắm, em không muốn mất con đâu…. Đi khám thì tất cả vẫn ổn, không sao cả, em mừng đến phát khóc anh ạ,. Tối nay lại đau không chịu được, em vỗ nhẹ và thì thầm với con ‘thương mẹ thì đừng làm mẹ đau nữa nhé, làm xong việc này mẹ sẽ về cho con nghỉ ngơi mà’. Đúng là con của anh, ngoan lắm, em hết đau ngay lập tức. Có thể với em bây giờ là hạnh phúc.

Ngày…. Tháng…. Năm….

Con ra đời rồi anh ạ, trông đáng yêu lắm.

Nhìn con ngủ ngoan trong tay mình em lại thấy mắt cay cay, ước gì anh ở đây để bế con. Chỉ một lần thôi….

Ngày…. Tháng…. Năm….

Sinh nhật con tròn hai tuổi, nhưng ông trời lại tặng con mình món quà độc ác quá anh ạ. Nó đã không có bố, không được sống đầy đủ vậy mà giờ đây lại mắc bệnh ung thư máu. Phải làm sao hả anh? Em nhìn con mê man trong cơn sốt, nhìn những vết bầm tím trên người con mà không thể cầm lòng. Đến giờ phút này em không thể mạnh mẽ được nữa rồi….

Ngày…. Tháng…. Năm….

Xin lỗi anh, em không còn cách nào khác.

Tiền điều trị cho con cao quá, em không thể cầm cự được nữa rồi. Công việc hàng ngày của em không đủ đề chi cho những ngày con nằm viện. Em không muốn mất con, em muốn con được ăn ngon, được uống thuốc, em đành phải đánh mất chính mình thôi. Lần đầu làm thật không dễ, nhưng rồi sẽ quen thôi. Em quyết định sẽ không đợi anh nữa vì con cần em hơn. Xin lỗi!!!!

Ngày…. Tháng…. Năm…..

Cuối cùng anh cũng trở về, thật buồn cười khi giờ đây anh nhìn em như vậy. Thấy em khác quá nhiều so với tưởng tượng của anh đúng không? Anh nhìn em bằng ánh mắt gê tởm, đúng là con người em đã rách nát thật rồi. Anh vung tiền cho em để xem sĩ diện của em có còn hay không hả? Xin lỗi anh em không cần sĩ diện nữa rồi, em cần tiền. Tự nhiên em lại thấy vui, tối nay con lại được tiêm thuốc, ăn ngon và là lần đầu tiên con có quà sinh nhật từ bố. Chắc con cũng sẽ vui như em….

Ngày…. Tháng…. Năm….

Tủy của em không tương thích với con, nhưng em nghĩ anh sẽ thích hợp. Sáng mai em sẽ tìm anh, em sẽ cho con gặp anh…. Chờ em nhé….

Một giọt nước mắt nhỏ lên những trang giấy đã nhòe nhoẹt nước mắt của cô. Ôm cuốn nhật kí vào lòng anh khẽ khóc lên không thành tiếng.

***

Anh nhẹ nhàng khép cửa, đứa bé ngước đầu nhìn anh mỉm cười, mặc cho người y tá lấy đi một xi lanh đầy máu, nó vẫn không khóc lấy một tiếng chỉ khẽ nhíu mày. Khuôn mặt đứa trẻ nhìn kháu khỉnh, thông minh và giống anh như đúc. Đưa tay xoa đầu con anh cúi xuống hỏi nhỏ.

” Con có đau không?”

“Đau…. Nhưng con không khóc đâu, mẹ đã dặn là con trai thì không được khóc.” Đưa bàn tay nhỏ gầy guộcđầy dây nhợ nắm chặt lấy vạt áo của anh, đứa bé yếu ớt reo lên.

“Bố về rồi, từ giờ con không phải nhìn bố trong ảnh nữa rồi phải không?”

“Ừm, bố đã về.” Anh nhìn con âu yếm.

” Mẹ đâu rồi ạ?” Đứa trẻ lại thều thào hỏi.

Ôm con vào lòng, anh vỗ nhẹ vào lưng con.

“Mẹ mệt rồi, mẹ phải nghỉ ngơi con ạ. Từ giờ bố thay mẹ chăm sóc con được không?” Thằng bé ngọ nguậy gật đâu, những giọt nước mắt nóng hổi của bố lăn dài và ướt đẫm áo nó.

Anh ra đi để lại cho em chữ ‘đợi’ bây giờ em bỏ đi cũng chỉ để lại cho anh một chữ ‘đau’…

Sự giống nhau hài hước giữa cha và con

"Con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh".
 
 2 cha con đều mê tốc độ.
 
 Những thợ làm vườn chăm chỉ.
 
 Tài xế xe tải.
 
 Mê xem tivi.
 
 
 Bố đi xe khủng, con đi xe đạp, nhưng dáng phải giống nhau.
 
 Cha con đều là fan của Star Wars.
 
 
 Dáng ngủ cũng phải giống nhau.
 
 Cùng làm mặt xấu.
 

Báo động những mầm mống tội ác từ trẻ em

Câu chuyện cô bé 12 tuổi ra tay giết chết chính em họ mình khiến dư luận không khỏi xót xa bàng hoàng. Càng thương nạn nhân 2 tuổi bao nhiêu, người ta càng khó hiểu về hành vi độc ác của hung thủ “vắt mũi chưa sạch” bấy nhiêu.

Điều khiến dư luận băn khoăn hơn cả, đó là sự nguy hiểm đáng sợ của “mầm mống” tội ác. Liệu nó hình thành như một dạng bản năng trong những đứa trẻ tưởng chừng vô lo vô nghĩ, vắt mũi chưa sạch ấy, hay chúng “thừa hưởng” từ cách bố mẹ, người lớn đối xử với nhau?
Tại thôn Đăk Vang, xã Sa Loong, huyện Ngọc Hồi, tỉnh Kon Tum, vào hồi 2h chiều ngày 11/7/2013, nhiều người dân chứng kiến Nguyễn Thị Hà (12 tuổi) lôi xềnh xệch em gái họ 2 tuổi ra trước cửa cầm tóc, dúi đầu em xuống nền nhà, còn vác thanh củi đánh vào đầu, co chân đạp túi bụi lên bụng em. Hà còn dùng cả lọ nước oxy già để rửa vết thương đổ đầy vào mặt, mắt và tai em nhỏ.
Mọi người vội vàng can ngăn, hỏi lý do thì Hà nói đánh bé Trâm là vì “Nó ở đây ăn tốn cơm tốn gạo nhà con”.
Báo động những mầm mống tội ác từ trẻ em 1
Nụ cười vô cảm của đứa trẻ 12 tuổi đánh chết em họ 2 tuổi (Ảnh: Xa lộ Pháp Luật).
Đứa em họ khốn khổn "được chị chăm sóc" ấy tên là Đặng Thị Trâm (2 tuổi), con của chị Nguyễn Thị Tuyết (34 tuổi, quê Hải Dương), có tiền sử bệnh tâm thần. Lúc bé Trâm bị đánh, người mẹ tâm thần cũng có nhà nhưng chỉ biết ôm con và đưa bé vào giường nằm. Người phụ nữ thần kinh có vấn đề không biết rằng con mình vừa bị đánh “thập tử nhất sinh”.
Đến sáng hôm sau, mọi người trong gia đình thông báo bé Trâm đã tử vong. Nhận được thông tin, công an xã ngay lập tức về tận nơi xác minh. Qua khám nghiệm ban đầu, cho thấy bé Trâm có dấu hiệu bị đánh, mặt bị đa chấn thương, trán bị sưng, phần tai bị thâm tím, phía sau đầu bị lõm vào, bụng cũng bị bầm tím dẫn đến tử vong.
Sự việc được cấp báo lên công an huyện và tỉnh. Chiều hôm đó, công an huyện và các bác sỹ pháp y đã trực tiếp xuống tiến hành mổ tử thi. Theo kết luận ban đầu, bé gái hai tuổi bị chết do chấn thương sọ não, não tụ máu, dập lá lách. Nhưng khi hỏi tại sao đánh em như vậy, Hà “hồn nhiên” nói dối: “Không, em họ của con bị ốm lâu rồi, con cho em ấy ăn mà em ấy toàn nôn ra thôi, nên hôm 12/7 thì em ấy mất. Tại cô con bị điên nên hàng ngày đánh em, nên em mới ốm chết”.
Nguyên nhân cô bé mới 12 tuổi đã ra tay tàn bạo với chính em họ của mình, có thể là vì thấy mẹ thường xuyên ghẻ lạnh, hắt hủi mẹ con bé Trâm vì “ăn nhờ ở đậu”, nên cô bé cũng cho mình quyền “được” đánh em. Những người dân ở đây cho biết ngày nào bé Trâm cũng bị chị đánh. Một đứa bé chưa đầy 2 tuổi, sợ anh chị đến mức cứ ra ngoài là phải ngó xem anh chị ở đâu để tránh, cuối cùng vẫn bị đánh tới chết. Sự việc này đã thực sự khiến dư luận phẫn nộ.
Khi câu chuyện được đăng lên các báo, nhiều người không cầm nổi nước mắt khi nghĩ đến số phận ngắn ngủi, đau khổ của bé Đặng Thị Trâm, và thương xót cho người mẹ “điên” của bé là chị Tuyết.
“Đọc bài báo mà tôi bật khóc. Bé Trâm mới có 2 tuổi, còn chưa biết gì mà ngày nào cũng bị ăn đòn, chưa được hưởng hạnh phúc ngày nào, cuối cùng bị đánh tới chết”, độc giả Punbig chia sẻ trên một diễn đàn.
Nick Lyle chia sẻ: “Mình đau lòng nhất khi đọc đoạn em bé mới 2 tuổi mà biết sợ anh chị, lấm lét ngó nghiêng mới dám ra vào. Cả bà mẹ bị điên cũng đáng thương quá, đã phải tá túc trong nhà anh trai, thần kinh không bình thường, con lại chết dưới tay chị họ nó. 1 giọt máu đào hơn ao nước lã, chẳng lẽ họ cố tình không hiểu? Thương con bao nhiêu, lại càng phẫn nộ với mẹ con nhà đứa chị họ kia bấy nhiêu”.
Phần đông dư luận đang bức xúc với hành động đánh đập dã man em họ của cô bé 12 tuổi Nguyễn Thị Hà. Độc giả Dung cho biết: “12 tuổi bây giờ không còn ngây thơ như ngày xưa đâu, con nít bây giờ lớn rất sớm. Ở tuổi đó các em ý thức được đánh nguời là sai rồi. Thế mà con bé này cầm củi đập vào đầu em, biết dùng chân đạp vào bụng, cách đánh đó không hề vô tình chút nào. Có lẽ cái ác đã ăn vào bản năng rồi”.
Nick Huyentrang nhận xét: “Theo bài báo thì hàng xóm đã chứng kiến cô bé cầm củi đánh bé Trâm, đạp vào bụng, còn lấy oxy già đổ vào mặt vào tai em. Thế mà khi nhà báo hỏi, con bé lại nói dối, đổ tại bé Trâm ốm lâu nên chết. Từ bé đã lươn lẹo nói dối chứng tỏ cô bé Hà này không “non nớt” chút nào”.
Nhiều ý kiến khác lại cho rằng, sự việc xảy ra thế này là kết quả của một chuỗi những hành động sai lầm từ người lớn. Nick Ape bình luận trên diễn đàn “Bé Hà chứng kiến bố đánh mẹ vì bênh em gái, rồi lại chứng kiến mẹ đánh em họ, nó nghĩ nguyên nhân gia đình nó lục đục là do mẹ con người cô ruột. Do đó nó nghĩ mình có quyền đánh bé Trâm, đánh nhiều quá nên coi chuyện đó thành bình thường. Thật kinh khủng!”.
Độc giả Sơn Nguyễn cho rằng “Cái này là do lỗi của bà mẹ thôi, trẻ con 12 tuổi thì mới học tới lớp 6,7. Trẻ em nông thôn theo mình nhận thấy thì nhận thức kém lắm, người lớn nhồi vào đầu chúng những cái lệch lạc là chúng sẽ tin theo thôi”.
Việc cộng đồng mạng thực sự quan tâm đến vụ án mạng đau lòng này, chứng tỏ nỗi băn khoăn khó giải đáp về thứ gọi là "mầm mống" tội ác từ những đứa trẻ còn "vắt mũi chưa sạch". Cách đây không lâu, vụ án cậu bé Bùi Văn Anh, mới 14 tuổi đã phải trả cái giá quá đắt khi bắt chước những hành động trong phim đen từng xem cùng bạn bè trên mạng: đó là bản án 3 năm 6 tháng tù cho hành vi “hiếp dâm trẻ em”, cũng khiến dư luận xôn xao nhưng phần lớn người ta đều thấy nhói lòng trước gương mặt còn búng ra sữa của thủ phạm.
Sau khi biết việc Bùi Văn Anh có hành vi giao cấu với cháu Đ.M.H, gia đình Bùi Văn Anh đã đưa con đến cơ quan Công an để đầu thú. Như vậy, tính đến thời điểm bị Bùi Văn Anh xâm hại tình dục thì cháu Đ.M.H mới có 3 tuổi, 1 tháng 19 ngày. Còn Bùi Văn Anh cũng mới chỉ 14 tuổi, 3 tháng, 4 ngày, đang là học sinh lớp 9.
Trước cơ quan điều tra và tại phiên tòa, Bùi Văn Anh đã khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội. Theo đó, nguyên nhân dẫn đến hành vi phạm tội là do bị cáo được bạn bè rủ rê xem phim có nội dung khiêu dâm, đồi trụy trên mạng internet nên đã tò mò và bắt chước.
Vụ án đã cho thấy tác hại của những trang web không lành mạnh, đó là mặt trái của xã hội phát triển, khi mà phim ảnh đồi trụy tiêm nhiễm vào đầu một đứa trẻ còn chưa đến tuổi lớn như Bùi Văn Anh đã phải lao vào con đường tù tội. Thế nhưng ở vụ án của Nguyễn Thị Hà đánh tới chết em họ 2 tuổi của mình, thì dư luận mới thực sự phẫn nộ, bởi dường như "mầm mống" tội ác đã bắt nguồn từ chính gia đình của cô bé 12 tuổi. Các tội ác xuất phát từ những gia đình bất hạnh luôn khiến người ta bàng hoàng, đó cũng là hồi chuông cảnh báo về sự xuống cấp đạo đức trầm trọng, cũng như sự băng hoại các giá trị văn hóa gia đình.
Người ta thường nói "một giọt máu đào hơn ao nước lã", nhưng ở vụ án của Nguyễn Thị Hà, không thể nhìn thấy cái tình họ hàng ở cô bé 12 tuổi này với cô ruột và em họ. Có ý kiến cho rằng, do hàng ngày phải chứng kiến cảnh bố cãi vã, xô xát với mẹ vì mẹ con bé Trâm nên Hà mới phát sinh tiêu cực, ghét bỏ và tự cho mình quyền hành hạ bé Trâm cho bõ ghét. Lại được sự "ủng hộ ngầm" của mẹ, chứng kiến mẹ đánh em họ, nên Hà cũng "thay mẹ" cho em ăn no đòn mỗi ngày. Những mâu thuẫn cứ tích tụ hàng ngày, âm ỉ tồn tại lâu dài trong căn nhà không hề có tình thương của "giọt máu đào", cuối cùng thay vì yêu thương và đùm bọc lẫn nhau thì án mạng đau lòng lại xảy ra.
Theo bài báo, thì những ngày qua, mẹ của Nguyễn Thị Hà đã đi tra hỏi ráo riết từ làng trên xóm dưới về hành tung của người đã gọi điện báo cho cơ quan chức năng. Còn đối với một số nhân chứng xung quanh, chị sang từng nhà bảo sẽ trả tiền để mọi người không đứng ra làm chứng nữa. Hành động này khiến không ít người cho rằng "con hư tại mẹ". Bản thân bé Hà cũng bị ảnh hưởng bởi các hành động của mẹ đối xử với cô mình trong cuôc sống hàng ngày, cho rằng cô bị điên nên hai mẹ con "ăn nhờ ở đậu tốn gạo".
Nếu đúng như thế, thì lỗi lớn ở đây là cách người lớn trong nhà đối xử với nhau, vô tình đã gieo vào đầu đứa trẻ con 12 tuổi những suy nghĩ độc ác, sau đó lại dối trá, loanh quanh đổ tội khi bị phát hiện. Một đứa trẻ như thế, khi lớn lên cũng không phải "loại vừa" trong xã hội.

Rộ tin trai đẹp bị trục xuất sẽ đến Việt Nam


Một thành viên của công ty truyền thông tại Việt Nam cho biết 70% Omar Borkan Al Galasẽ đến nước ta vào khoảng cuối năm nay.
Sau khi bị trục xuất khỏi Ả Rập vì quá đẹp trai, sự nghiệp của Omar, một trong 3 chàng trai khiến các cô gái trẻ điên đảo lên như diều gặp gió.
Sự hâm mộ Omar trên trang cá nhân của anh có thể khiến nhiều người chóng mặt. Tính đến thời điểm hiện tại, số người yêu thích fanpage của Omar đã lên đến gần 1,3 triệu lượt thích. Với mỗi một bức ảnh được đăng lên, trong vòng chưa đầy 30 phút đã có hàng trăm nghìn người like (thích).
Ngày hôm nay, rộ thông tin cho rằng Omar sẽ đến Việt Nam. Theo thông tin có được, một số đơn vị đang mời chàng trai nổi tiếng này đến nước ta và tỷ lệ mời thành công khoảng 70%.
Trước đó, Omar đã bất ngờ khi được một người hâm mộ giấu mặt tặng xe hơi xịn. Theo báo giới nước ngoài tiết lộ, đó là chiếc Mercedes G55 danh giá, được tặng bởi một người phụ nữ giấu tên.
Mặc dù vậy, mới đây Omar anh xuất hiện bên con xe với nụ cười tươi tắn chừng như mãn nguyện.
Omar bên chiêc siêu xe nghi vấn được một nữ hâm mộ tặng.
Sau khi nổi tiếng trên khắp thế giới, Omar đã chuyển tới sinh sống tại Canada và vẫn giữ thói quen online chia sẻ một số thông tin, hình ảnh.



5 tính năng đỉnh nhất của bom tấn LG G2

5 tính năng đỉnh nhất của bom tấn LG G2 

Không chỉ sở hữu phần cứng siêu mạnh, LG G2 cũng được tích hợp khá nhiều ứng dụng, phần mềm và tính năng độc đáo không thua kém chiếc Galaxy S4 của Samsung.
LG vừa chính thức giới thiệu chiếc G2 - smartphone tốt nhất từ trước đến nay mà hãng từng phát triển, theo tuyên bố của chính LG. Bên cạnh cấu hình cao cấp gồm màn hình 1.080p, chip lõi tứ Snapdragon 800 hay camera 13 megapixel, máy cũng được tích hợp hàng loạt các tính năng mới mẻ, với kỳ vọng sẽ vượt mặt chiếc Galaxy S4 của Samsung.
Dưới đây là 5 tính năng đáng chú ý nhất của chiếc điện thoại bom tấn mới ra mắt này.
Answer Me
Thay vì phải trượt hoặc click trực tiếp vào điện thoại, người dùng chỉ việc đưa chiếc LG G2 lên gần tai, máy sẽ tự động tắt nhạc chuông và nhận cuộc gọi. Answer Me đặc biệt hữu ích vào mùa đông, khi bạn không muốn tháo bỏ găng tay khi nhận cuộc gọi.
Guest Mode
Guest Mode cũng là một tính năng mới, vốn chỉ xuất hiện trên một số dòng máy tính bảng khi Google cho nâng cấp lên phiên bản Android 4.2. Tính năng này cho phép người dùng thiết lập 2 tài khoản khác nhau, với các kho ứng dụng, game, nhạc, hình ảnh, video, email và địa chỉ liên lạc hoàn toàn khác nhau.
Trên giao diện màn hình khóa, nếu chọn cách mở khóa thông thường, bạn sẽ vào màn hình chính với giao diện quen thuộc mình cài đặt. Trong khi đó, mở khóa bằng cách vẽ một chữ G, bạn sẽ truy cập vào chế độ Guest Mode. Chế độ này đặc biệt hữu ích khi các bậc cha mẹ muốn quản lý con cái, cho phép con cái sử dụng smartphone của mình, nhưng trong một khuôn khổ nhất định. Ngoài ra, nó cũng đảm bảo các nội dung quan trọng được bảo mật khi người dùng muốn cho ai đó mượn máy.
QuickRemote
QuickRemote hoạt động giống với WatchON của Samsung nhưng tiên tiến hơn. Nó cho phép người dùng điều khiển hàng loạt các thiết bị giải trí trong gia đình, bao gồm hệ thống dàn Hi-Fi, TV, máy chơi game…
Tuy nhiên, tính năng mới trên G2 là nó có khả năng “học” để bắt chước một bộ điều khiển từ xa của tất cả các thiết bị nói trên. Khi bạn mở ứng dụng QuickRemote, máy sẽ tự động quét các thiết bị có thể kết nối, sau đó tiến hành “học” tính năng của thiết bị đó và thiết kế một giao diện điều khiển cho phù hợp.
Plug & Pop

Khi bạn cắm tai nghe hoặc cáp USB vào máy, hàng ứng dụng phía dưới cùng của máy sẽ tự động biến mất, thay vào đó là hàng loạt ứng dụng mà LG tin rằng, phù hợp với các phụ kiện nói trên, chẳng hạn như Spotify, Google Play Music, File Manager.
KnockON
KnockON là một tính năng khá đơn giản. Khi muốn “đánh thức” chiếc G2, bạn chỉ việc gõ một lần vào màn hình của máy. Tính thực tế của ứng dụng không cao. Tuy nhiên, ở một số thời điểm nào đó, bạn sẽ không phải mất công tìm kiếm một nút nguồn đặt ở đâu đó trên cạnh bên hoặc đỉnh đầu của máy. Ngoài ra, KnockON cũng có thể biến thành KnockOFF, bởi nếu bạn muốn tắt màn hình, việc đơn giản cần làm vẫn là gõ 2 lần vào màn hình máy.

 

Các bước cấp cứu điện thoại bị dính nước

Các bước cấp cứu điện thoại bị dính nước

Không ít người đã khóc dở mếu dở vì xử lý không đúng cách sau khi chiếc điện thoại, smartphone của họ bị dính nước.
Không hiếm trường hợp người dùng bất cẩn để rơi điện thoại xuống nước, trong bồn cầu hoặc dính nước khi ra ngoài trong điều kiện trời mưa. Gặp phải trường hợp đó, bạn nên bình tĩnh và xử lý chiếc điện thoại, smartphone của mình theo các bước sau. Nếu may mắn, chiếc dế yêu của bạn sẽ bình an vô sự khi được cấp cứu đúng cách. 1. Đưa điện thoại khỏi phạm vi của nước ngay lập tức

Các cổng kết nối, cổng microphone, cổng sạc hoặc phần vỏ nhựa bọc quanh thân máy có thể dễ dàng để nước lọt vào sau ít giây. Bạn hãy đưa chiếc điện thoại khỏi phạm vi của nước một cách nhanh nhất có thể và tắt máy để tránh hiện tượng đoản mạch.
Tuy nhiên, nếu điện thoại đang sạc và dính phải nước, bạn hoàn toàn không được nhấc điện thoại lên bởi rất có thể, môi trường nước sẽ khiến bạn bị điện giật. Khi đó, bạn cần phải dùng một vật cách điện để đưa điện thoại khỏi nguồn nước, đồng thời ngắt mạch điện.
2. Đặt máy lên một tấm khăn mềm, khô

 Đây là một trong những bước quan trọng nhất để “cứu” chiếc điện thoại của bạn. Với công đoạn này, rất có thể bạn đã cứu vớt thành công một số bản mạch của máy – những mạch đã dính nước nhưng chưa tiếp xúc với nguồn điện
Bạn cũng có thể xác định mức độ hư hại của máy khi dính nước bằng cách kiểm tra tấm hình tròn hoặc ô-van nhỏ đặt ở góc máy, gần vị trí của pin. Nếu như tấm giấy đó biến thành màu hồng hoặc đỏ, rõ ràng chiếc điện thoại đã bị ảnh hưởng bởi nước.
Lưu ý: bạn chỉ nên tháo nắp máy và pin, sau đó đặt ngay lên giấy khô, mềm. Không nên tháo quá nhiều linh kiện.
3. Tháo thẻ SIM

 Một vài (hoặc tất cả) địa chỉ liên lạc của bạn đều được lưu trữ trong thẻ SIM và chắc chắn bạn không muốn việc liên lạc của mình bị gián đoạn trong một thời gian nhất định (trong lúc chờ làm lại thẻ SIM). Với một số người, gìn giữ thẻ SIM thậm chí còn quan trọng hơn cứu điện thoại.
Thẻ SIM có thể sống sót dưới nước nhưng điều đó không có nghĩa bạn bỏ qua chuyện tháo SIM. Sấy khô thẻ SIM và đặt ở một nơi khô ráo cho đến khi bạn chắc chắn, chiếc điện thoại của mình cũng đã an toàn.
4. Lau khô máy bằng khăn mềm

 Ngay cả khi còn 1 giọt nước dính trên máy, nó cũng có thể phá hoại hoàn toàn chiếc dế yêu của bạn. Do đó, bạn cần loại bỏ càng nhiều nước càng tốt khỏi chiếc điện thoại. Trong quá trình làm việc này, bạn phải làm thật nhẹ nhàng, tránh để nước chảy lan ra các bộ phận khác trên điện thoại.
5. Hút ẩm

Sau khi đã lau khô bên ngoài, bạn nên dùng một thiết bị hút  nào đó (có thể là máy hút bụi), hút tất cả các khu vực có thể tiếp cận được của máy trong khoảng 20 phút. Nếu may mắn, bạn có thể bật máy lên ngay lập tức sau 30 phút. Tuy nhiên, trong phần lớn trường hợp, chiếc điện thoại của bạn chưa thể sớm khởi động lại được trừ khi quãng thời gian rơi xuống nước đặc biệt ngắn. Chú ý, đừng đặt máy hút quá gần điện thoại bởi nó có thể gây ra tình trạng tĩnh điện.
Lưu ý: không nên sử dụng máy sấy tóc để sấy máy bởi máy sấy thường có tác dụng thổi nước vào trong hơn là hút ra ngoài. Bên cạnh đó, sức nóng từ máy phát ra cũng có thể gây ảnh hưởng đến các mạch trong máy.
6. Đặt máy trong một môi trường vật chất có khả năng hút ẩm cao

Cách đơn giản và tiết kiệm nhất bạn có thể làm là đặt máy trên một bát gạo khô. Ngoài ra, bạn cũng có thể đặt máy trong một hộp nhựa có khả năng niêm phong kín, sau đó thêm một gói hút ẩm vào. Tuy nhiên, có một nhược điểm là các gói hút ẩm này thường đã hấp thu một lượng nước nhất định từ môi trường, do đó khả năng hút ẩm của nó không quá cao. Bạn nên đặt điện thoại trong môi trường hút ẩm càng lâu càng tốt, ít nhất là qua một đêm để loại bỏ toàn bộ nước ra khỏi máy.
Lưu ý: bạn nên xoay điện thoại theo những vị trí khác nhau sau mỗi 1 tiếng để hiệu quả hút ẩm tốt hơn. Bạn cũng nên kiểm tra môi trường hút ẩm sau mỗi 4 – 6 tiếng để đảm bảo, môi trường này vẫn còn khả năng hút nước.
7. Kiểm tra điện thoại

Sau khi đã đợi khoảng 24 giờ, bạn cần kiểm tra kỹ lưỡng từng góc cạnh của máy để đảm bảo máy đã đủ khô. Sau đó kiểm tra các cổng kết nối hoặc các điểm có kẽ hở khác. Nếu có bụi hoặc vết bẩn, bạn nên lau sạch, sau đó lắp pin của máy vào. Khi bật máy, bạn nên để ý xem máy có phát ra âm thanh hoặc mùi bất thường hay không.Nếu chiếc máy có thể khởi động, tính năng hoạt động bình thường, bạn đã thành công.

Truyện Cảm Động - Điều Gian Dối Ngọt Ngào Của Ba

Bảo Yến, một cô thư ký trẻ,xinh đẹp, tài giỏi và sang trọng...nhưng có ai biết được quá khứ của cô thật nhạt nhẽo đến như thế nào. Đang ngồi trong một nhà hàng sang trọng nhâm nhê tách cafê cô nhìn ra ngoài gặp một ông bác đang đạp xe chở những ổ bánh mì nống hổi, cánh tay vuốt những giọt mồ hôi trên tráng mà cô lại nhớ về người cha quá cố và một lỗi lầm rất lớn của cô vì đó mà cô đã mất đi người thân duy nhất của mình

Thân sinh ra trong một gia đình nghèo, từ nhỏ đã vắng đi tình thương hơi ấm của mẹ. Năm vừa tròn 1 tuổi thần chết đã không buông tha cướp đi sinh mạng của mẹ. 2 cha con vật vã nương tựa nhau mà sống. Hằng ngày, sáng sớm ba đã thức dậy, đẩy chiếc xe gỗ củ kĩ ra chợ bán bánh mì, còn cô thì giúp việc nhà, lo cơm nước, buổi trưa thì đem cơm ra cho ba.

Mấy chốc cũng đã được 15 năm kể từ ngày mẹ mất. Yến vừa tròn 16 tuổi, cái tuổi ăn tuổi lớn, tuy gia đình khó khăn nhưng ba vẫn cố lo cho cô ăn học đàng hoàn. 5km là đoạn đường mà hằng ngày Yến phải cuốc bộ đến trường, nhiều lúc nhìn thấy những đứa bạn cùng trang lứa đạp trên những chiếc martin đẹp mắt mà cô buồn tủi, chôn vùi cái mơ ước có một chiếc xe đạp ấy vào tâm hồn khi thấy những giọt mồ hôi trên trán, ướt đẫm sau lưng áo ba. Cô biết nhà cô nghèo, trong nhà chỉ có mỗi mình ba là tay lao động chính, hằng ngày những đồng bạc lẻ ấy chỉ đủ lo cơm nước qua ngày, những ngày cuối tháng ba phải làm gấp đôi số lượng bánh mì mọi bữa để có tiền đóng học phí cho cô. Ba thì càng ngày càng già, cô càng ngày một lớn hơn, đồng nghĩa với việc sức khoẻ ba càng ngày càng yếu, việc buôn bán càng chật vật hơn, còn cô thì học càng cao, tiền học phí càng tăng, cộng thêm tiền học thêm để có nhiều kiến thức cho 2 kỳ thi quan trọng sắp tới.
Ngày hôm ấy trời mưa rất to, do đang đẩy xe giữa đoạn đường vắng nhà nên hôm đó ba bị ướt hết, bánh mì bị những hạt mưa làm hư không còn một cái, cầm những ổ bánh trên tay mà nước mắt ba tuôn rơi vì chua xót. Về nhà, ba ho sặc sụa.

-ba...ba không khoẻ sao? Sao người ba bị ướt hết rồi_Yến vừa đi học về thấy ba nằm trên giường ướt sũng, cô lo lắng.

-ba không sao đâu,nãy đi đường mắc mưa tí thôi,nghỉ ngơi lát khoẻ mà.

-ba lau cho khô đầu đi,mưa đầu mùa dễ sinh bệnh lắm_cô chạy xuống nhà sau lấy chiếc khăn cho ba.

-ừkm...lát khỏi nấu cơm nha con, coi trong xe những ổ nào dùng được thì dùng, hôm nay mắc mưa chằng bán được ổ nào mà bị ướt hết rồi.
______________

Kể từ ngày hôm đó dường như một căn bệnh ác tính mà ba đã che dấu suốt bao năm qua tái phát trầm trọng. Ba nằm liệt trên giường suốt mấy ngày liền, lúc nào cũng ho sặc sụa, cô cũng bỏ vài hôm học thêm để ở nhà chăm sóc ba.

-ba àk,con thấy ba không đơn thuần là cảm cúm thôi đâu, hay là con đưa ba vào viện xem sao!

-ba khoẻ mà, không sao đâu con đừng lo lắng quá, con vào trong mở tủ lấy mấy chục ngàn đó mua vài viên thuốc ho cho ba là được rồi.

-zạ.!.

-ba...chuyện này là sao?_Yến hậm hực bước đến giường ba, cầm trên tay 1 tờ hoá đơn.

-con làm sao thế.

-ba còn hỏi con...đây là gì, hoá đơn thu tiền bảo hiểm y tế, tại sao ba lại dấu con_cô dơ dơ tờ hoá đơn trước mặt ba, nước mắt tuôn trào.

-ba...

-46 triệu, ba có số tiền lớn đến thế tại sao bao năm qua không thể mua cho con một chiếc xe, 12 năm qua con phải đi bộ đến trường...giờ ba bệnh rồi đó, cầm cái tờ này mà vô viện nghỉ ngơi đi...huhu._cô đặt tờ hoá đơn xuống rồi vội chạy ra ngoài.

-Yến...Yến...con nghe ba nói đã...khụ..khụ.._ba hét kêu cô, ho sặc sụa, 1 vũng máu dính trên bàn tay khi ba che miệng.
Buổi trưa hôm ấy kể từ lúc ra khỏi nhà Yến cũng chẳng về. Đến khi xế chiều, vì lo lắng cho ba nên cô về nhà. Nhưng bước đến trước sân cô đã thấy nhiều người quây quanh nhà cô, bàn tán xôn xao. Cảm thấy điềm không lành, cô vội chạy vào trong. Mặt cô tối sầm lại, 2 mép mắt ép cho những giọt nước có vị mặn chát, đau thương ấy tuôn trào. Ba đang nằm trên giường, được che bởi một tấm vải trắng kín đầu.

-ba...ba...ba tỉnh lại đi, ba đừng bỏ mặc con mà...hu.hu...con sai rồi...con sai thật rồi...hu.hu...ba hãy về với con đi...mất ba rồi thì con sống làm sao...hu.hu...con chỉ còn lại mình ba là người thân duy nhất thôi...hu.hu..._cô chạy đến bên ba đang nằm đó, nước mắt đau đớn tuông trào.

"Yến àk, ba xin lỗi vì bao năm qua không quan tâm hết mực con như những người cha khác, ba xin lỗi vì bao năm qua cho con đi bộ tới trường mà không thể mua được xe đạp cho con, mấy năm qua ba đã lén dấu con đăng ký cái bảo hiểm y tế này mong sau này nếu bệnh thì có tiền chạy chữa căn bệnh ác tính của ba, ba biết sẽ không sống được bao lâu nữa đâu, và nếu ba chết đi thì sẽ bồi thường một số tiền có thể đủ cho con học ra nghề đàng hoàn. Ba yêu con, Yến!"
Đó là lá thư đầy vết máu mà ba đã để lại cho cô!
_____________

Ngồi trong nhà hàng nhâm nhê sắp hết tách cafê, bỗng có 2 hàng nước ấm chảy dài trên má cô thư ký trẻ ấy.
"ba àk, nếu giờ này ba còn sống, con sẽ lo lắng, chăm sóc cho ba thật tốt, con xin lỗi. Yến nhớ ba lắm".