Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013

Mẹ ơi! Mẹ đừng bao giờ gục ngã



Cứ như vậy, gia đình nó đã đi ăn xin được 3 năm.
***
Bố qua đời khi năm nó lên sáu. Mẹ lôi theo 3 chị em nó đi trên đường. Nó cứ túm lấy áo mẹ, trốn vào trong lòng mẹ. Mẹ một tay dắt em gái, một tay ôm em trai, nó thì đứng ở phía trên, tiếng gió thổi qua tai. Cứ như vậy, gia đình nó đã đi ăn xin được 3 năm.
Vào một buổi sáng, sau khi tỉnh dậy nó phát hiện ra có thứ gì đó khác thường. Nhìn qua tấm chăn rách, nó không nhìn thấy thằng em đâu cả! Mẹ nói em đã được đem cho người khác. Nó khóc, quỳ trước mặt mẹ, xin mẹ hãy tìm em về. Mẹ nước mắt lưng tròng, mặc cho nó cứ lôi, cứ kéo, mẹ chẳng nói lời nào.
Từ đó trở đi, nó bắt đầu có tâm sự, lại thêm vết chó cắn, nó lúc nào cũng nhặt đá dưới đất, cầm chặt trong tay.
me-oi-me-dung-bao-gio-guc-nga
Năm nó lên cấp 2, một buổi tối thức dậy đi vệ sinh, nó thấy có người nói chuyện ở căn nhà chất cỏ. Nó chầm chậm đi tới, nhìn thấy bên trong là một người đàn ông. Nó đã hiểu ra biết bao việc trên đời này. Nó nghiến răng làm môi bật cả máu.
Mẹ hỏi: "Con làm sao thế?"
"Con không cần mẹ phải quan tâm!" Nó gằn giọng đáp lại
Sau này khi lên cấp 3, rồi thi đại học xong, nó bỗng nghe mẹ nói em gái lấy chồng. Em gái nó được gả cho một người cùng làng vốn có tiếng tăm chẳng tốt đẹp gì. Thế rồi, nó theo người trong làng đi nhặt phế liệu, một tuần không về nhà.
Bốn năm học đại học, nó luôn là sinh viên có thành tích xuất sắc nhất. Nhưng khi về nhà nó chưa từng gọi một tiếng mẹ. Có vẻ như mẹ cũng biết mình đã làm sai chuyện gì, lúc nào nhìn nó cũng với dáng vẻ bảo sao nghe vậy. Nó càng khinh thường mẹ hơn. Đến tận khi có gia đình, có một tổ ấm bé nhỏ ở thành phố, nó vẫn không muốn gặp mẹ một lần.
Có lần mẹ từ quê lên mang theo một bao tải bông vải, mẹ nói mang lên để vợ chồng nó làm chăn bông. Nó bắt đầu thấy động lòng. Ở quê đâu có làm bông vải. Chắc là mẹ lại đến nơi rất xa để nhặt từng bông vải một. Nó bảo mẹ ở lại một đêm. Mẹ xoa tay nói: "Sao thế được, nhà con nhỏ thế này, thôi để mẹ về.", ánh mắt mẹ thăm dò nhìn nó.
Nó đã có chỗ đứng ổn định ở thành phố, đã tìm được em trai bị thất lạc và em gái nay đã thành người phụ nữ làm nghề nông. Nó đã ổn định cuộc sống cho các em. Mấy anh nó đều không thích mẹ, đều có biết bao điều tủi thân, không công bằng muốn kể. Cuối cùng, khi mẹ nằm trên giường bệnh, chẳng thể ăn nổi hạt cơm nào. Mấy anh em nó túc trực bên mẹ, nhưng cũng chẳng ai tỏ ra đau lòng. Lúc sắp lâm trung, mẹ nói: "Mẹ biết các con rất hận mẹ, nhưng mẹ biết mẹ đang làm gì. Mẹ muốn chu cấp cho anh trai các con, để anh con thay đổi vận mệnh cho gia đình chúng ta, đây là con đường duy nhất cho chúng ta, vì thế có khổ thế nào đi nữa mẹ cũng không kêu than nửa lời." Mẹ cười, rồi mẹ lại khóc: "Điều đáng tiếc nhất của mẹ là mẹ không được chụp ảnh với cháu, để tất cả những kẻ ức hiếp chúng ta thấy rằng, mẹ, một người phụ nữ nông thôn sống đến tận bây giờ nhưng chưa bao giờ gục ngã."
Ba anh em nó ôm mẹ khóc: "Mẹ ơi, mẹ đừng bao giờ gục ngã."
Vào khoảnh khắc này, anh em nó đã hiểu sự chu đáo và dũng cảm của mẹ. Đó là tài sản lớn nhất mẹ để lại cho 3 người.

Thư gửi má



(truyenngan.com.vn) Nhiều lúc nghe má cằn nhằn con bực tức nên lấy tai phone gắn vào, đôi lúc con con đóng kín cửa phòng rồi trùm chăn ngủ. má dạy con, con gái phải thế này, thế nọ nhưng đã máy lần con chịu lắng nghe.
***
Thư gửi má!
Hồi con học lớp 5, má bảo con đi chăn bò với mấy đứa nhỏ trong xóm, con khóc òa lên vì thấy má bất cong. con là con gái một trong nhà, má không cưng chiều con thì thôi, đằng này má lại bắt con đi chăn bò trong khi anh Cả và anh Hai lại ở nhà không làm gì cả. Ba bênh con thì má lại bảo ba tập hư cho con, con khóc rồi má đánh con, đánh đến nỗi hai tay con bầm tím hết lên.
Từ đó, con ghét má lắm, hễ thấy má đi chợ về là con lại chạy ra bếp làm mấy việc lặt vặt, thấy má ngồi xem phim cùng là con chạy vào phòng đóng kín cửa học bài. Lớn dần, con xin ba cho đi học thêm nhiều hơn, những ngày nghỉ học con lại đòi vào rẫy với ba chứ không muốn ở nhà với má, tiền sinh hoạt phí hằng ngày con đều xin ba chứ nhất định không hỏi má.
Cứ như thế con lớn dần và tuổi thơ của con toàn những kỉ niệm về ba.
con buồn
“Sao con lại hậu đậu thế?” - đó là câu nói cửa miệng má hay dành cho con. Con rửa chén thì chén vỡ, nấu cơm thì cơm lại khét, con đi chợ thì bị người ta chặt chém. Có bữa má bảo con đi mua trứng vịt thì con lại mua nhầm trứng gà. Má la con suốt ngày, đến khi con 18 tuổi rồi nhưung vẫn bị má cằn nhằn suốt.
Con biết má toàn la đúng nhưng không hiểu sao tính con lại cứng đầu đến thế, con không chịu chấp nhận là mình sai. Thế rồi con cứ có ác cảm với má và dành tình cảm hết sang ba.
Có một hôm, con ở nhà một mình trông nhà cho ba má đi rẫy, có một người dân tộc đến xin quần áo, con thấy  áo quần má nhiều cái cũ nên vô tình đem cho. Thế là về, má mắng con xối xả, con khóc như mưa, lúc đó con nghĩ không hiểu sao má lại ghét con đến thế, và suy nghĩ của một đứa trẻ con 7 tuổi lúc đó thật đơn giản, chỉ là những bộ quần áo cũ kĩ, sao má phải làm dữ với con đến thế.
Mãi đến sau này con mới nhận ra những bộ đồ đó là kỉ niệm, quà cưới một thời bà ngoại để lại cho má. Lúc nhận ra điều đó, nước mắt con cũng rơi, nhưng rơi không phải vì trách má mà rơi vì thương  má...
Con nhớ có một năm, anh Hai đậu Đại Học, nhà mình làm tiệc to lắm. Ba má lo tiếp khách trong nhà nên giao hết mọi việc ngoài bếp cho con, má bảo con trông nồi bánh tét. Con loay hoay kiểu gì để rồi quên đổ nước vào bánh, tiệc tàn nồi bánh cũng cháy đen. Đang loay hoay không biết xử lí như thế nào thì tiếng ba vọng vào:
- Sao thế con gái?
Con thút thít chỉ vào đống bánh tét cháy trơ vỏ hết:
- Biết làm sao hả Ba?
Ba nhăn nhó rồi cũng kịp trấn an con:
-  Để đó ba lo...
Thế là ba lấy mớ lá chuối trong nhà còn dư, đưa ra bếp, hai cha con cặm cụi gói lại từng chiếc bánh một, 1 giờ sáng, mọi thứ đã xong xuôi. Con với ba thức trắng đêm ấy cùng tâm sự và trông nồi bánh cho đến sáng. Má dọn dẹp xong xuôi trong nhà nên ngủ lúc nào cũng không hay.
Buổi trưa hôm ấy, con thấy má bưng rổ bánh về, mấy cái bánh đen khét, nhìn mới xấu xí và khó coi làm sao. Con gục mặt hối lỗi và tưởng chừng hôm nay sẽ bị má mắng tả tơi. Nhưng hôm đó má không mắng cũng không đánh, con chỉ thấy má buồn buồn rồi lẳng lặng vào bếp. Lần đầu tiên con thấy má hiền đến thế.
Lúc ấy, tiền ăn tiền học của con chỉ trông vào mấy đồng tiền lẻ má bán bánh ngoài chợ, vậy mà con lại hậu đậu làm cháy hết... Thà lúc ấy, má cứ đánh cứ mắng con có lẽ con sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
...
Nghe tin con đậu Trường Báo chí, má mừng lắm. Vào Sài Gòn học ba năm, má là người gọi điện hỏi thăm con nhiều nhất, tiền học tiền ăn, má lo chi phí cho con hết. Thương con xa nhà, lại là đứa hậu đậu nên má cứ gọi điện nhắc con hoài, rồi công việc ở nhà trở nên bận bịu nên những cuộc gọi của má cũng thưa dần đi.
Nhiều lúc nghe má cằn nhằn con bực tức nên lấy tai phone gắn vào, đôi lúc con con đóng kín cửa phòng rồi trùm chăn ngủ. Má dạy con, con gái phải thế này, thế nọ nhưng nào có mấy lần con chịu lắng nghe.
Dịp lễ vừa rồi, con về ra mát gia đình người yêu, ba má anh đối xử rất tốt với con, con cắt trái dưa hấu cũng không xong, con nấu nồi canh cũng không ngon nhưng chưa bao giờ cô chú nặng lời với con hết. Con tự thấy xấu hổ với bản thân mình.
Bây giờ con mới nhận ra con hậu đậu đến thế, ước gì bây giờ má lại cằn nhằn với con như thế, con nhớ má nhiều lắm!

Thùng nước gạo của mẹ



Con gái ở thành phố gọi điện về: "Ngày mai, con dẫn bạn trai con về ra mắt bố mẹ. Mẹ dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị cơm nước giúp con. Anh ấy là trai thành phố, con không muốn anh ấy có ấn tượng không tốt".
***
Cúp máy mẹ vừa mừng vừa lo. Mừng vì nghe con nói có người yêu đã lâu, cứ thấp thỏm chờ đợi giờ mới được gặp mặt, nhưng lại lo nghĩ cách làm sao để đón tiếp con rể tương lai một cách chu đáo.
quê hương
Cả đêm mẹ trằn trọc, hết xoay mình lại trở người. Bố thấy mẹ cọ quậy cũng thức giấc theo: "Sao không ngủ đi mà còn vắt tay lên trán thế?". "Đang nghĩ xem ngày mai nấu món gì đây. Bạn nó sống trên đó chắc đã quen với món ngon, mấy món ở quê không biết nó có dùng được không?".
"Gì chứ thịt gà quê luộc và canh cua đồng thì còn gì bằng. Trên thành phố có tiền chắc gì đã mua được những thứ đó" - bố "hiến kế". Mẹ thấy cũng có lý, đầu nhẹ bẫng đi nhưng vừa chợp mắt được một lúc thì đã nghe tiếng gà gáy.
Mẹ thức dậy, dắt chiếc xe đạp ra sân. Xe non hơi lại phải gọi bố dậy bơm. Trước khi đạp xe ra chợ, mẹ không quên quay lại dặn bố: "Bố nó nhớ quét cửa ngõ cho sạch sẽ rồi hẵng đưa trâu ra đồng thả nhé". Bố ừ à rồi đùa "đón con rể mà cứ như đón tổng thống" ấy.
Trời nắng nóng 38, 39o, mẹ đi chợ về giữa đường thì xe bị xẹp lốp. Đứng chờ bác thợ sửa xe mà mẹ nôn nóng không yên. Về nhà cũng chẳng kịp thay quần áo, mẹ xắn tay vào bếp. Vừa đặt nồi cơm lên thì mất điện nên phải cho ra xoong gang nấu bếp củi, vừa canh lửa vừa tranh thủ giã cua. Nghĩ cảnh trời nắng con đi đường xa về chắc sẽ khát nên mẹ lại tất tả đi hãm ấm chè vối. Đang xoay vần trong bếp thì nghe tiếngxe máy vào ngõ, mẹ mừng quýnh vuốt mồ hôi chạy ra.
"Con rể tương lai" nhìn thấy mẹ tươi cười chào hỏi còn con gái có vẻ không vui. Suốt bữa ăn con gái vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó khiến mẹ thấy lo.
Rồi mẹ cũng biết được lý do khi nghe con gái càu nhàu: "Con đã dặn mẹ dọn dẹp nhà cửa rồi mà cái thùng nước gạo mẹ vẫn để chềnh ềnh ở trước cổng,đi vào đập ngay vào mắt".
Mẹ lặng người nghe con gái trách móc. Tối qua mẹ đi lấy nước gạo về muộn, cơm nước xong lại phải dọn dẹp nhà cửa để đón bạn con về, sáng lại đi chợ sớm nên chưa kịp cất đó thôi.
Tưởng ngày nghỉ cuối tuần con sẽ ở nhà vài ba hôm, ai dè con bảo chiều sẽ lên thành phố luôn vì mai có việc. Trời chiều nắng vẫn còn chói gắt nhưng mẹ đã phải đội nón ra vườn hái túi chanh tươi để con mang lên dùng trong những ngày nóng, rồi lại hì hụi gói ghém cho con chục trứng gà.
Con gái đi rồi, bố lắc đầu nhìn mẹ: "Không biết là nó bận việc thật hay sợ ở nhà mất điện chịu không được? Có mỗi cái thùng nước gạo thôi mà nó cũng cằn nhằn mẹ, chẳng lẽ nó đã quên nhờ có cái thùng nước gạo mẹ nó nuôi lợn mới có tiền cho nó ăn học hay sao?".
Mẹ lẳng lặng đi vào nhà...

Sinh viên 'khổ' vì giá điện tăng cao, ai quan tâm?


(Tinmoi.vn) Vừa qua, 01/08, Thông tư số 19/2013/TT-BCT quy định về giá bán điện đã có hiệu lực thi hành trong đó quy định việc tăng giá bán điện sinh hoạt, quy định này tạo cơ sở cho hàng loạt chủ trọ tăng mức giá điện lên mức cao ngất ngưởng, sinh viên thuê trọ chỉ biết ngậm ngùi…

Sinh viên 'khổ' vì giá điện tăng cao, ai quan tâm?
Ảnh minh họa (internet)

Giá điện thuê trọ tăng cao do đâu?
Theo thông tin từ VTC: Một khác thuê trọ tại phường Dịch Vọng, Cầu giấy cho biết, vừa nghe tin EVN tăng giá điện, về tới nhà đã thấy chủ nhà dán thông báo, bắt đầu từ đầu tháng 8, giá điện tăng từ 4.000 đồng/số lên 5.000 đồng/số. Bà chủ nhà gải thích thích ở dưới: “Giá điện khu trọ được điều chỉnh tăng theo giá nhà nước”.
Tại các khu có sinh viên, như: Cổ Nhuế, Nhổn, Diễn, Thanh Xuân, Cầu Giấy… giá điện sau khi được các chủ nhà trọ tự động nâng lên dao động trong khoảng 4.500-6.000 đồng/kWh, tăng 500-1.000 đồng/kWh so với trước.
Nguyễn Thị Minh Tân, sinh viên năm 2 trường Dại học Quốc gia Hà Nội , hiện đang trọ tại xóm 6 xã Cổ Nhuế (Từ Liêm, Hà Nội) cho biết: “Em mới xuống đây được hai ngày sau kỳ nghỉ hè, chủ nhà đã thấy chủ nhà đi từng phòng thông báo tháng 8 này sẽ tăng giá điện từ 4.000 đồng lên 4.500 đồng/số. Mặc dù không dùng gì nhiều, chỉ thắp điện, nấu cơm nhưng mỗi tháng tiền điện bằng gần 1/3 tiền thuê phòng trọ”.
Thực tế xảy ra ở hầu hết các nhà trọ trong phạm vi Thủ đô. Nguyên nhân do đâu mà giá điện sinh hoạt của sinh viên lại cao như vậy? Trước tiên là do việc chấp hành các quy định của các chủ nhà trọ còn chưa tốt, những chủ nhà cho thuê đa phần đều nắm rõ chính sách của nhà nước nhưng lại làm ngơ và chỉ quan tâm đến lợi ích vật chất trước mắt. Mặt khác bản thân thuê trọ là sinh viên cũng chưa có ý thức trong việc bảo vệ quyền lợi của mình “thu bao nhiêu, đóng bấy nhiêu”, tranh cãi với chủ nhà lại mất công đi tìm phòng trọ mới với giá điện cũng không thấp hơn là mấy.
Một trong những nguyên nhân sâu xa của tình trạng này là do phía các cơ quan có thẩm quyền còn chưa thực hiện triệt để việc giám sát vấn đề giá bán điện sinh hoạt hiện hành.
Giá điện đối với sinh viên thuê trọ theo luật
Giá bán lẻ điện sinh hoạt quy định tại phụ lục hướng dẫn thực hiện giá bán điện ban hành kèm theo Thông tư số 19/2013/TT-BCT ngày 31 tháng 07 năm 2013 của Bộ Công Thương.
Theo quy định của thông tư thì bên bán điện chỉ cần xác lập hợp đồng mua bán điện với chủ nhà. Sau đó chủ nhà cho thuê có trách nhiệm xuất trình sổ đăng ký tạm trú của người thuê nhà. Bên bán điện có trách nhiệm thông báo công khai và cấp định mức cho chủ nhà căn cứ vào sổ đăng ký tạm trú. Cứ 04 người được tính là một hộ sử dụng điện để tính số định mức áp dụng giá bán lẻ điện sinh hoạt bậc thang.
Trường hợp người thuê nhà không ký hợp đồng trực tiếp với Bên bán điện thì chủ nhà cho thuê có trách nhiệm thu tiền điện của người thuê nhà theo đúng giá bán lẻ điện trong hóa đơn tiền điện hàng tháng do đơn vị bán lẻ điện phát hành cộng thêm 10% cho tổn thất, chi phí chiếu sáng và bơm nước dùng chung.
Như vậy, theo quy định, trường hợp có ít nhất 04 người thuê trọ thì nếu chủ trọ đăng kí và xuất trình tạm trú đối với bên bán điện thì sẽ được tính như  một hộ gia đình sử dụng điện và như thế sinh viên sẽ được hưởng giá điện theo giá bán điện sinh hoạt đúng như quy định của pháp luật.
Chẳng hạn Sinh viên sử dụng hết 60 kWh (60 số điện) thì giá điện áp dụng từ tháng 09/2013 được tính là 1.418 đ/KWh (mức 1.418 đ/kWh được quy định tại Điều 11, thông tư 19) cộng với 10% cho tổn thất, chi phí chiếu sáng và bơm nước dùng chung. Mức này thấp hơn rất nhiều so với mức giá mà hiện nay các chủ thuê trọ đang áp dụng.

Các cơ quan chức năng cần thiết vào cuộc
Nhìn chung, tất cả các hộ kinh doanh nhà trọ đều biết được thông tin tuyên truyền chủ trương, chính sách của Nhà nước về giá điện ưu đãi cho sinh viên và người lao động thuê nhà để ở nhưng vi phạm vẫn tiếp tục tái diễn.
Điện lực các cấp cùng với cơ quan quản lý địa phương cần thiết tăng cường công tác kiểm tra, giám sát việc thực hiện giá điện tại các nhà trọ theo quy định, và xử lý các trường hợp vi phạm theo quy định của pháp luật.
Đối với các trường hợp chủ thuê nhà không nắm bắt được thông tin về giá bán điện thì bên bán điện cũng như các cơ quan quản lý địa phương cần thiết tiến hành các hình thức phổ biến pháp luật. Đó có thể là tuyên truyền qua hệ thống phát thanh hoặc tổ chức các lớp học phổ biến thông tư 19/2013/TT-BCT ngày 31/07/2013 của Bộ Công Thương và hướng dẫn thực hiện giá bán điện đến từng tổ chức, cá nhân kinh doanh nhà trọ.
Đối với các trường hợp, biết rõ giá bán điện nhưng vẫn làm ngơ, cố tình làm sai hoặc tiếp tục tái diễn phía cơ quan nhà nước có thẩm quyền phải áp dụng các chế tài buộc chấm dứt hành vi vi phạm. Ngoài ra, cơ quan chức năng cần đảm bảo việc đăng kí tạm trú của sinh viên để có cơ sở cho việc được hưởng chính sách ưu đãi từ giá điện.

Loạt smartphone thời trang giá mềm Alcatel mới tại VN



Hãng điện thoại Pháp vừa mang đến thị trường Việt Nam bốn mẫu smartphone thuộc dòng Onetouch giá rẻ và kiểu dáng thời trang.
Bốn mẫu smartphone chạy Android mới của Alcatel gồm Onetouch Sapphire 2 (3,1 triệu đồng), Onetouch Star (3,6 triệu đồng), Onetouch Idol (4,6 triệu đồng) và Onetouch Scribe HD (6,2 triệu đồng).
Bốn mẫu smartphone Onetouch mới của Alcatel.

Đây đều là những smartphone có kiểu dáng đẹp và giá khá rẻ, đã được giới thiệu tại triển lãm CES 2013 vào đầu năm nay. Trong số những sản phẩm trên, One Touch Scribe HD là mẫu cao cấp và đáng chú ý nhất. Chiếc smartphone tầm trung này trang bị màn hình lên đến 5 inch, độ phân giải HD, sử dụng tấm nền IPS. Máy có chip lõi tứ 1,2 GHz, RAM 1GB, camera chính 8 MP, có hỗ trợ bút Stylus. Touch Scribe HD chạy hệ điều hành Android 4.1.
Scribe HD hiện là mẫu smartphone cao cấp nhất thuộc dòng Onetouch của Alcatel.
Ngoài Scibe HD, hai mẫu Onetouch Idol và Onetouch Star đều có những điểm đặc biệt. Onetouch Idol là mẫu smartphone tầm trung 4,7 inch nhẹ nhất thế giới (110 gram), màn hình sử dụng tấm nền IPS, vi xử lý lõi kép 1GHz. Trong khi đó, mẫu Onetouch Star lại gây ấn tượng với màn hình AMOLED, phần viền màn hình được bọc kim loại siêu mỏng.
Chiếc di động bình dân nhất trong series này là Onetouch Sapphire 2, với giá 3,1 triệu đồng. Màn hình của điện thoại này có kích thước 4,5 inch, cấu hình ở mức cơ bản với chip hai nhân 1GHz, RAM 1GB, camera 5 MP.
Cả bốn mẫu smartphone trên đã bắt đầu được bán ra trên thị trường Việt Nam từ ngày hôm nay tại các trung tâm bán lẻ và siêu thị điện máy. 

Đón xem trận mưa sao băng lớn nhất trong năm

Vào đêm 12 - 13/8 sắp tới, những người yêu thiên văn sẽ có cơ hội chiêm ngưỡng trận mưa sao băng lớn nhất trong năm với mật độ 60 - 100 vệt mỗi giờ.

Như đã đưa tin, vào đêm 12-13/8 (theo giờ Việt Nam), trận mưa sao băng lớn nhất trong năm sẽ diễn ra có tên là Perseids. Đây là một trong hai trận sao băng lớn nhất trong năm với mật độ lên tới 60 - 100 sao băng mỗi giờ, trong đó có rất nhiều sao băng sáng và dài.

Đón xem trận mưa sao băng lớn nhất trong năm 1
Trận mưa sao băng này có nguồn gốc từ sao chổi Swift-Tuttle. Khi Trái đất đi ngang qua sao chổi Swift-Tuttle có đường kính 27km này, một đám lớn các mảnh thiên thạch từ ngôi sao chổi này sẽ lao vào khí quyển Trái đất, cọ xát với không khí và bốc cháy tạo thành các vệt sáng mà ta gọi là sao băng.
 
Các nghiên cứu cho thấy, các mảnh vụn thiên thạch lao vào bầu khí quyển Trái đất với vận tốc từ 30 - 60km/s và bốc cháy ở độ cao 60 - 100km tính từ mặt đất lên.

Đón xem trận mưa sao băng lớn nhất trong năm 2
Mưa sao băng tại quần đảo Canary ngày 11/8/2012.

Đón xem trận mưa sao băng lớn nhất trong năm 3
Hình ảnh ghi lại trận mưa sao băng Perseids diễn ra gần Palo Alto, California (Mỹ) hôm 12/8/2012.
Nhà nghiên cứu của NASA - Bill Cooke nói rằng: " Hãy quay mặt về hướng Đông Bắc, thời gian xem tốt nhất sẽ là những giờ trước bình minh của ngày 13/8 khi bầu trời không một gợn mây". 

Ông Bill Cooke nói thêm: "Nhiều người thường ra ngoài vài phút và mong ngắm được sao băng rơi trên bầu trời, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, bạn nên chuẩn bị ít nhất vài giờ để có thể ngắm nhìn trọn vẹn những vệt sao băng sáng cháy". 

Theo dự kiến, thời điểm mưa sao băng ở mức cực đại là từ 1h - 4h sáng (tức đêm 12 - rạng sáng ngày 13/8). Chúng ta có thể quan sát hiện tượng này ở Việt Nam trong điều kiện thời tiết trời quang, ít mây.

Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil

Brazil nổi tiếng là đất nước sản sinh ra những diễn viên, người mẫu, Hoa vương... hấp dẫn nhất thế giới.

Brazil là đất nước lớn nhất ở Nam Mỹ, có nền văn hóa giao thoa của nhiều dân tộc khác nhau. Trong quá khứ, nhiều người trên thế giới từ các nơi như Ý, Đức, Tây Ban Nha, Nhật Bản... đã đến đây để định cư. Vì thế, con người Brazil cũng mang nét đẹp pha trộn từ nhiều sắc tộc khác nhau. Đây không chỉ là nơi xuất thân của những chân dài bốc lửa, mà nó còn nổi tiếng là đất nước sở hữu nhiều mỹ nam có nét đẹp vô cùng sexy và cuốn hút.

Bernardo Velasco

Bernardo Velasco là một diễn viên kiêm người mẫu Brazil sinh năm 1986. Anh từng tốt nghiệp đại học ngành Giáo dục thể chất, nhưng sau đó đã chuyển sang nghiệp người mẫu khi nhận được lời mời từ một số công ty. Khác với những đồng nghiệp thường có phong cách lạnh lùng khi chụp ảnh, Bernardo gây ấn tượng bởi nụ cười tươi tắn tạo cảm giác vô cùng ấm áp. Tuy vậy, Bernardo vẫn có một sức quyến rũ cực kỳ mạnh mẽ nhờ gương mặt và thân hình đẹp gần như hoàn hảo.
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 1
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 2
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 3
Vẻ đẹp ngất ngây đã "đốn tim" nhiều fan trên thế giới
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 4
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 5
Nụ cười tỏa nắng của Bernardo giúp anh luôn nổi bật trong giới người mẫu
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 6
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 7
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 8
Body tuyệt đẹp của Bernardo
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 9
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 10
Một khoảnh khắc ngộ nghĩnh
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 11
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 12
Những biểu cảm cực dễ thương của anh chàng
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 13
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 14
Dù cố tình làm mặt xấu nhưng mà... vẫn đẹp
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 15
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 16
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 17
Cực ngầu trên bìa tạp chí
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 18
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 19
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 20
Bernardo có vẻ thư sinh hơn sau khi cạo râu
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 21
Chiếc cằm chẻ cũng hiện rõ hơn
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 22
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 23
Một trong những mỹ nam Brazil quyến rũ nhất quả đất

Lucas Malvacini

Không chỉ là một mỹ nam nổi tiếng trong nước, Lucas Malvacini còn từng đăng quang trong cả cuộc thi Mr. Brazil 2011, và đại diện quê nhà tham gia các cuộc thi Mr. WorldMr. International. Sinh năm 1989, Lucas là một người mẫu trẻ có nhiều triển vọng. Sở hữu thân hình săn chắc, mái tóc nâu và đôi mắt xanh lục thu hút, Lucas từng chụp nhiều shoot ảnh vô cùng quyến rũ, "đốn tim" nhiều người hâm mộ.
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 24
Vẻ đẹp của "Mr. Brazil 2011"
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 25
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 26
Một vẻ đẹp vô cùng mạnh mẽ
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 27
Lucas và đồng nghiệp Bernardo Velasco khiến độ hot tăng gấp đôi khi chụp ảnh cùng nhau

Hideo Muraoka

Hideo Muraoka là một người mẫu sinh năm 1987 tại Brazil. Anh mang cả hai dòng máu Brazil và Nhật Bản. Hideo hiện đang vừa làm người mẫu vừa theo học Luật. Anh còn tập cả môn võ thuật Muay Thái của Thái Lan. Nhờ thế, Hideo sở hữu thân hình vô cùng chắc khỏe, được nhiều người hằng mơ ước.
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 28
Hideo Muraoka có nét đẹp pha trộn giữa Brazil và Nhật Bản
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 29
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 30
Hideo đại diện cho vẻ đẹp đa sắc tộc của đất nước Brazil

André Ziehe

André Ziehe là một người mẫu Brazil sinh năm 1984. Với chiều cao 1m88, mái tóc nâu và đôi mắt xanh lục quyến rũ, André là một trong những người mẫu nổi tiếng của Brazil và thường được nhớ đến bởi sức hấp dẫn khó cưỡng của mình. André khởi nghiệp từ năm 21 tuổi, kể từ đó, anh đã có dịp cộng tác với nhiều hãng thời trang nổi tiếng thế giới như Louis Vuitton, D&G, Versace,...
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 31
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 32
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 33
André có khuôn mặt góc cạnh tuyệt đẹp
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 34
Khoảnh khắc ngộ nghĩnh của André
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 35
Anh chàng từng cộng tác với nhiều hãng thời trang nổi tiếng

Rafael Verga

Rafael Verga là một người mẫu Brazil sinh năm 1981. Anh được nhớ đến bởi đôi lông mày rậm, cặp mắt to màu xanh thu hút và thân hình đẹp như tượng tạc. Năm 2005, Verga từng được phong là "Người mẫu Brazil của năm" và đứng thứ nhì trong cuộc thi "Người đàn ông đẹp nhất thế giới", sau nam diễn viên người Mỹ Chris Evans.
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 36
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 37
Rafael có gương mặt đẹp tựa như một vị thần Hy Lạp
 
Phát sốt vì những mỹ nam hấp dẫn của Brazil 38
Body cũng đẹp giống như tượng tạc

ĐỌC ĐỂ ĐỪNG NGHỊCH DẠI NHA ( không dành cho những ai yếu tim )

Nam và Đức là hai đứa bạn chơi thân với nhau lắm, chúng nó vốn là nhà ở cạnh nhau, rồi đi học cùng, rồi từ đó trở nên thân thiết. Tuy nhiên, thằng Nam luôn tỏ ra già đời, tuy mới có học đại học năm thứ nhất, nhưng nó luôn luôn tự hỏi về tương lai bản thân sau này. Đã nhiều lần nó rủ thằng Đức đi coi bói, nhưng kết quả về tương lai đều hết sức khó tin nếu không muốn nói là nhảm nhỉ. Rồi có một hôm, đang ngồi chơi, nó quay ra hỏi thằng Đức
- Ê mày, đã bao giờ thử chơi cầu cơ chưa?
Thằng Đức nhìn nó:
- Ba cái trò bói chén đó ai còn lạ gì nữa, mày hỏi làm gì?
Thằng Nam thở dài:
- Tao rất muốn biết sau này tao thế nào, đi coi thầy bói mấy lần, thì toàn gặp ba cái thằng thầy dởm, phán lung ta lung tung. Tao tính hôm nào chơi cầu cơ thử?
Thằng Đức nhìn nó:
- Bộ mày tính làm thiệt hả, nhưng kiếm đâu ra được thêm người bây giờ? Với cả chắc gì câu trả lời đã chính xác?
Thằng Nam cười phá lên:
- Bộ mày sợ hả? Tao nghe là sắc xuất đúng cao lắm đó. Nếu cần thêm người, mày rủ con Thủy, còn tao sẽ rủ em Ngọc của tao lo gì.
Thằng Đức chỉ có biết thở dài và nghe theo lời dụ zỗ của thằng Nam. Khi đã chuẩn bị đủ bản đồ và một cái chén được lấy trên bàn thờ. Đức, Thủy, và Ngọc hẹn tập chung ở nhà thằng Nam vào lúc mười hai giờ đêm để bói chén. Do bố mẹ thằng Nam đi công tác hết, nên giờ chỉ có mình cu cậu ở nhà, tha hồ làm loạn. Tuy nhiên, trước đêm bói chén, thằng Nam hẹn cả lũ ra quán cà phê bàn lại. Nó bảo rằng để tăng phần hiệu quả và sắc xuất lên mức cao nhất, nó đề nghị đêm mai cả bọn tập chung ra nghĩa trang thành phố, nó nghe mấy ông già kể, bói chén mà tìm được mộ người mới chết, bói ngay trước mộ, gọi đúng tên tuổi thì đảm bảo rằng đúng hoàn toàn. Vừa nghe đến cái chuyện mò ra nghĩa địa ban đêm, cả lũ đã sặc nước. Thằng Đức với tay, vỗ vào đầu thằng Nam một cái đau điếng:
- Mẹ mày điên à, dở hơi ăn c*t dơi hay sao mà ra nghĩa trang ban đêm để bói chén?
Thằng Nam xoa đầu, nhăn mặt:
- Mẹ con chó, đánh bố mày đau thế. Mày ngu lắm, người mới chết bói nó mới thiêng. Mà mấy ông già đã khẳng định với tao là chắc chắn, thì tội gì mà không thử, hay là mày sợ ma.
Thằng Nam nhếc mép cười đểu thằng Đức. Thằng Đức trợn mắt:
- Ai nói mày là tao sợ? Làm thì làm, sợ cái gì.
Thực lòng thằng Đức nó sợ lắm, nhưng tại có cái Thủy tham gia, mà nó lại thương thầm nhớ trộm cái Thủy, nên nó cố tỏ ra vẻ can đảm. Thế là ngày giờ đã định sắn. đúng mười một giờ đêm ngày mai tập chung ở nhà thằng Nam rồi kéo nhau ra nghĩa trang.
Đúng mười một giờ đêm, tất cả đã tập chung ở nhà thằng Nam. Nhưng ai ai cũng có vẻ mặt lo lắng, riêng chỉ có thằng Nam là hớn hở mặt mày vì không có đứa nào bỏ bom nó cả. Vì nhà thằng Nam cách nghĩa trang thành phố có mười lăm phút đi bộ, nên nó hô cả bọn để xe lại nhà nó, cho tiện việc lẻn vào nghĩa trang. Cái đêm hôm nay, là một cái đêm lạnh lẽo, dù mới bước vào màu thu, mà sao đêm nay lại lạnh dữ vậy. Bốn bóng người bước đi trên con đường vắng trong bóng đêm xen vào những bóng đèn đường hiu hắt. Thằng Đức nhăn mặt hỏi thằng Nam:
- Tao vẫn chưa hiểu lý do tại sao mày đi bói chén còn dắt theo con chó làm cái gì? Bộ mày bói chén cho cả chó, coi coi sau này nó có lấy được vợ không à?
Cái Ngọc và cái Thủy phá lên cười, còn thằng Nam mặt nghiêm nghị:
- Tí đến nơi tao nói cho mà biết.
Đi được một đoạn đường nữa, chợt nhỏ Ngọc quay lại phía sau, nhìn ngang nhìn dọc một lúc, rồi chạy tới níu tay nhỏ Thủy. Thủy mắng đùa:
- Con này, mày làm sao thế, sao khi không tự nhiên bám chặt lấy tao là sao?
Ngọc nói khe khẽ:
- Tao sợ quá mày ơi, từ nãy tới giờ, tao có cái cảm giác như có ai đó đang đi theo giõi tụi mình ý.
Thủy quát nhỏ:
- Con điên! Đêm hôm làm gì có đứa nào trên đường ngoài bốn đứa mình đâu?
Ngọc còn đang ấp úng, bỗng con husky của thằng Nam, chợt quay phắt lại, nó nhìn về phía sau gầm gừ một cách zận zữ, rồi nó bỗng sủa điên loạn như nhìn thấy cái gì đó. Cả bọn lúc này bao nhiêu da gà dựng đứng hết cả lên. Cả bọn quay hết người lại, làm gì có ai đâu, mà sao con chó của thằng Nam lại sủa điên loạn như thế. Thằng Nam phải cố mắng và kéo con chó husky đi mãi nó mới chịu đi tiếp, nhưng cứ một lúc nó lại ngoảnh lại đằng sau gầm gừ.
Cả bọn đã đứng trước cổng nghĩa trang, một điều kì lạ mả cả bọn cùng cảm nhận được rằng cái cổng nghĩa trang lúc này lại mang lại cho tụi nó cái cảm giác rùng rợn đến ghê người như vậy. Thằng Nam đưa con chó cho thằng Đức cầm, nó nhắc cả bọn đứng đây đợi, nó nhẹ nhàng tiến lại phía cái trạm bảo vệ trước cổng. Nam nhìn vô thấy một ông đã ngủ gật từ lúc nào không biết, còn ông kia thì không thấy đâu, nó đoán là đang đi vệ sinh nên an tâm là có thể vào được. Nam quay ra làm hiệu cho cả bọn đi nhẹ nhàng vào, qua được cánh cổng. Chợt một luồng gió lạnh thổi bạt vào mặt cả bọn, khiến chúng nó rùng mình. Đi được đến gần giữa cái nghĩa trang, thằng Đức kéo vai thằng Nam:
- Ê mày, đến rồi, giờ kiếm đâu ra người chết mới được chôn giờ?
Thằng Nam nói:
- Mấy hôm trước, tao có tia được một cái đám ma lớn lắm, nếu tao nhớ không nhầm thì ở cuối nghĩa trang.
Thằng Đức cau mày:
- Mẹ, cuối cái nghĩa trang đi bao giờ mới tới? Mà với cả mày rọi đèn pin thế này không sợ bảo vệ người ta thấy, người ta ra đuổi à?
Thằng Nam nói giọng chắc chắn:
- Ghớm, bảo vệ giờ này á, có cho tiền cũng đ*o giám chui vào tận đây, chúng nó cũng sợ bỏ mẹ, mày không thấy trước cửa phòng bảo vệ ở cửa dán đầy bùa ra đấy à.
Thằng đức nghe đến câu dán đầy bùa, nó lúc này mới toát hết cả mồ hôi. Còn cái Ngọc và cái Thủy, từ lúc đi vô nghĩa trang đến giờ, hai cô bé cứ bám trặt lấy nhau, đi đằng sau hai thằng. Nghĩa trang vào ban đêm tối lắm, chỉ có mấy ngọn đèn vàng yếu ớt ở những con đường chính mà đánh ô tô vào được, còn lại là dựa vào ánh trăng vằng vặc để len lỏi qua các ngôi mộ. Đến đoạn rẽ ra con đường nhỏ, thằng Nam nói với cả bọn:
- Sắp đến roài, ở cuối con đường này thôi.
Cả bọn cùng rẽ qua con đường nhỏ đó, vì là đường phụ nên không có đèn đường. Tất cả chỉ còn biết mò mẫm theo ánh đèn pin của thằng Nam và ánh trăng. Cuối cùng, ánh đèn pin của Nam đã rọi lên được một nấm mộ mới đắp đất, chưa trát xi măng. Xung quanh là vô số vòng hoa và tiền vàng rải rác. Cả bọn bắt đầu bầy biện các thứ ra con đường nhỏ ngay trước nấm mồ. Riêng có con husky của Nam, khi vừa thấy cái nấm mồ mới xây, nó có vẻ như sợ sệt lắm, và muốn quay đầu bỏ chạy. Nhưng bị Nam zữ lại và quát nạt, giờ nó nằm co ro một đống, nhưng mắt luôn hướng về phía cái mộ đó.
Mọi thứ đã bầy xong xuôi đâu vào đó, bốn đứa ngồi xếp thành vòng tròn. Tấm bản đồ kí tự được đặt ở giữa, trước mặt mỗi đữa là một cây nến nhỏ đã được thắp lên. Cái chén mà thằng Nam lấy trên bàn thờ nhà nó được đặt vào chính giữa tấm bản đồ, nơi có hình bát quái, ba nén hương đã được thắp và cắm trên mộ. Ngọc và Thủy đều phải xõa tóc ra trong lúc cầu cơ. Khi đã đâu vào đấy, mọi người nắm tay nhau lại, thằng Nam bắt đầu lầm rầm đọc: "Bốn người chúng tôi bao gồm Nam, Đức, Ngọc và Thủy kính mời vong hồn bà… Mất ngày … Quê quán tại … Xin về ngay đây, cho chúng tôi được hỏi chuyện". Vừa nói dứt câu, một cơn gió lạnh ở đâu chàn về. Cả bọn rùng mình, chợt con chó husky của thằng Nam nhổm dậy, nó tru lên mấy hồi. Cái tiếng tru đó nghe mà sởn gai ốc, cứ văng vẳng, rồi vọng vào màn đêm lạnh lẽo. Cái Thủy lúc này tay run lắm, định đứng lên chạy. Nhưng được Ngọc và Đức nắm chặt tay, nên Thủy cố chấn tĩnh ngồi lại. Độ một phút sau, cái chén trên tấm bản đồ bỗng rung bần bật. Thằng Đức thấy vậy, mặt nó tái hẳn đi trông thấy, nó bây giờ phải nói là sợ đến vãi cả đái ra rồi. Thấy rằng hồn đã về nhập vào trong chén, thằng Nam ra hiệu cho hội bạn, mỗi đữa đặt hờ một ngón tay lên chén. Thằng Nam bắt đầu hỏi trước, nó hỏi rằng có đúng là bà… đang là người trả lời câu hỏi hay không. Cái chén dần dần di về các con chữ, tạo nên "đúng". Thằng Đức, cái Thủy với cái Ngọc lúc đầu tức cười lắm, vì nghĩ rằng chính thằng Nam xê dịch cái chén. Rồi sau đó chúng nó lần lượt hỏi về gia đình bố mẹ của nhau, cái chén lúc nào cũng đưa ra câu trả lời đúng. Lúc này bọn nó mới có hơi sợ sợ, vì có nhiều chuyện như nhà cửa, rồi gia đình mà không phải lúc nào cũng kể cho nhau nghe, vậy mà tại sao lại trả lời vanh vách được. Cái Ngọc có hơi sợ, định zụt ngón tay lại, thằng Nam thấy thế, nó lấy tay kia giữ tay cái Ngọc lại, miệng thì thầm:
- Bộ em muốn bị ma nhập hay sao mà zụt tay lại, một khi đã thắp hương lên, phải chơi đến khi nào hương tàn mới thôi.
Cái Ngọc nghe xong mà rùng mình. Thằng Đức với cái Thủy bắt đầu thấy rờn rợn. Rồi thằng Nam bắt đầu hỏi về tương lai nó, nó hỏi rằng bao nhiêu tuổi thì nó lấy vợ, cái chén trả lời rằng "không lấy vợ". Thằng Nam nhăn mặt, nó hỏi tiếp là sau này nó có giầu sang không, cái chén trả lời " không giầu, không nghèo". Lúc đầu thằng Nam nghi là chắc có đứa nào đẩy chén để trêu nó, rồi nó hỏi tại sao, cái chén từ từ chỉ lại từng chữ, gộp lại cả câu sẽ thành "số phận an bài sao mày muốn biết". Thằng Nam zựng tóc gáy, nó không ngờ rằng bói chén thì ma cũng hỏi ngược lại được người chơi. Nó bảo rằng đó là số phận của nó, xin cứ cho biết, cái chén trả lời "chết". Thằng Nam đọc xong há hồm, lũ con lại thì mặt cắt không còn giọt máu. Thằng Nam hằn giọng:
- Đ*t mẹ chúng mày, tao không đùa đâu nhá…
Cả bọn ngơ ngác, thằng Đức đáp lời:
- Mày điên à, nãy giờ có đứa nào dịch cái chén đâu, mà mày nói bé thôi, không có mấy ông bảo vệ nghe thấy bây giờ.
Thằng Nam lúc này mới bắt đầu nổi da gà, nếu đúng như cái chén này nói, thì nó sẽ phải chết trẻ. Nó cố trấn tĩnh bản thân, hỏi cái chén rằng nó sẽ chết như thế nào, cái chén chỉ trả lời rằng "bất ngờ". Thằng Nam càng tò mò, nó hỏi rằng bao giờ thì nó mới chết, cái chén trả lời rằng "sắp". Thằng Nam ngồi thừ người, nó không còn tâm trí nào mà hỏi nữa. Cái Ngọc nắm lấy tay kia của Nam, nói nhỏ nhẹ:
- Hay là thôi anh ơi, hỏi qua chuyện khác đi.
Thằng Nam vẫn ngồi thừ ra, nhìn trằm trằm vô cái chén. Ngọc muốn chứng minh rằng lời cái chén nói là sai, nó hỏi cái chén rằng Nam và mình sau này có lấy nhau được không, cái chén trả lời "không". Thấy sợ sợ, cái Ngọc hỏi dồn vì sao, cái chén đưa ra câu trả lời khiến cho cả bọn nổi da gà "mày cũng sẽ chết". Cái Ngọc đang định hỏi chết như thế nào, thì không may thay, ba ngọn hương cắm trên mộ đã tắt. Nếu đúng như luật chơi, thì khi hương tắt, tất cả phải cùng một lúc zụt tay mình lại và dập nến. Cái Ngọc đang định hỏi, chợt ngọn nến phía Thủy bị gió thổi, tắt ngẩm đi. Con husky nãy giờ nằm cạnh thằng Nam chợt đứng bật zậy, sủa loạn ầm ỹ về phía cái Thủy. Thằng Đức đang nắm tay Thủy, chợt nó thấy tay Thủy lạnh ngắt đến thấu xương, nó quay ra vỗ vào vai, thì thấy toàn thân Thủy lạnh ngắt. Thằng Đức hét lên, nó buông tay Thủy ra, khiến cho cái Ngọc và thằng Nam giật mình nhìn về phía Thủy. Cái Thủy đang xõa tóc, cúi gầm mặt, cả thân từ từ đứng dậy, như kiểu có ai đó xốc nó đứng lên. Đầu vẫn cúi, tóc buông xõa che đi khuôn mặt, một tiếng cười cất lên nghe mà rụng rời chân tay. Cả ba đứa Ngọc, Đức, và Nam ngã ngửa, chúng nó ôm nhau co ro lại. Thằng Đức zọng run run:
- Thủy, bà làm sao thế?
Một tiếng nói phát ra từ khuôn mặt của Thủy nghe xa xăm mà rờn rợn:
- Chúng mày không tuân theo luật chơi, giờ tao đã cướp xác của con bé này rồi…
Cả lũ hét rú lên, vì tiếng nói đó không phải là của Thủy. Rồi cái người xõa tóc đó bắt đầu ngửng mặt lên, một khuôn mặt trắng ởn, hai con mắt lộn tròng. Đưa cánh tay chỉ về phía Nam:
- Mày sẽ chết con ạ ….
Cả lũ hét ầm ỹ, rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy ra khỏi nghĩa trang. Mấy ông bảo vệ thấy động, cầm đèn pin chạy ra thì đám thằng Nam đã chạy vụt qua, bỏ lại cái Thủy nằm xõng xoài trên mặt đất bên cạnh mộ. Hai ông bảo vệ rọi đèn pin về phía có mấy ánh nến, tới nơi thấy Thủy và đồ nghề bói chén, một ông bảo vệ thở dài:
- Lại bói chén, haiz… Xem ra có người nữa sắp sang thế giới bên kia rồi.
Sáng hôm sau, đợi khi Thủy đã tỉnh lại. Một ông nhân viên bảo vệ đưa Thủy về tận nhà. Bố mẹ Thủy thấy con gái được hộ tống về đồng thời đi xuốt đêm qua thì lo lắng lắm. Sau khi trò chuyện với ông nhân viên bảo vể, đồng thời nhận gói đồ chơi bói chén. Bố mẹ Thủy quay ra lên lớp cho cô con gái mình một bài học. Bố Thủy ngày xưa từng là bộ đội, vào sinh ra tử, còn lạ gì cái chò bói chén gọi hồn này nữa. Nhớ cứ mỗi lần trước một trận đánh, hay mỗi trận tập kích, ông và mấy đứa bạn thường ngồi lại, gọi hồn mấy thằng bạn mới chết lên và hỏi rằng trận tiếp sẽ có những ai hi sinh. Quả nhiên những người được bói chén chỉ danh đều tử trận, may mắn cho bố của Thủy đã không nằm trong số đó. Sau khi mắng Thủy té tát một hồi, ông quay ra hỏi:
- Mày dại lắm con ạ, sao khi không lại nghịch ba cái trò dại dột như thế này. Vậy lúc bói chén, nó có nói gì về tương lai của con không?
Thủy thật thà:
- Dạ, con chỉ giám hỏi một ít về gia đình mình lúc đầu coi coi nó có linh ứng không, sau đó thì Nam và Ngọc hỏi nhiều lắm, nhưng sau đó thì con không nhớ một chút gì. Tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong phòng trực bảo vệ nghĩa trang.
Bố Thủy ngạc nhiên và hỏi dồn:
- Sao lại không nhớ tí gì? Vậy thằng Nam và con Ngọc chúng nó hỏi cái gì?
Thủy ngồi suy nghĩ lại một lúc, chợt nhớ ra điều gì đó, Thủy thưa:
- Con nhớ rồi, cái chén bói là thằng Nam và cái Ngọc cả hai sẽ chết trẻ, ngay sau đó thì con nghe có tiếng gọi bên tai, và cứ thế chìm luôn vào giấc ngủ li bì.
Bố Thủy nghe xong thì đờ người ra, ông tựa lưng vào thành ghế, rồi quay ra bảo:
- Con có biết vì sao con không nhớ tí gì không?
Thủy nghi hoặc hỏi:
- Dạ không ạ, vì sao thế hả bố?
Bố Thủy quay qua nhìn thẳng vào mắt con gái:
- Con bị ma nhập tối quá đó.
Thủy chợt rùng mình, mặt đờ đẫn, rồi bố Thủy tiếp lời:
- Bọn con chơi bói chén đêm qua chắc không đứa nào để ý tới ba nén hương thắp trên mộ. Một khi hương tắt mà không dừng cuộc trơi, vong hồn biết mình bị lợi dụng sẽ tìm cách cướp xác đoạt mạng.
Thủy nhanh nhẩu:
- Thế tại sao đến giờ con vẫn bình an vô sự hả bố?
Bố Thủy nhìn Thủy thở dài:
- Cái đứa bầy ra trò này chắc chắn cũng hiểu luật chơi rất rõ, nó đã dắt một con chó theo. Chó là một trong những con vật khắc ma, có nó ở bên thì vong hồn không thể nào mà cướp xác đoạt mạng được.
Thủy như nhớ lại chi tiết mọi việc hôm qua, nhỏ nói:
- Đúng rồi bố ạ, đêm qua thằng Nam có dắt con husky nhà nó theo, mà con chó đấy cái lúc bắt đầu cuộc chơi, nó sủa ghê lắm, lại con tru lên nữa, nghe mà rợn người.
Bố Thủy giải thích:
- Nó sủa tức là nó đã nhìn thấy oan hồn, còn lúc nó tru lên tức là hồn người chết đang hiện về. Còn về thằng Nam, nếu đúng như lời con nói, thì bố e là nó chả sống lâu được nữa đâu.
Trong khi đó, sau cái ngày bói chén ở nghĩa trang về, thằng Nam như người mất hồn. Nó chả thiết ăn uống gì, học hành sa sút. Mặc dù thằng Đạt, nhỏ Ngọc, và Thủy đã hết sức khuyên can, nhưng thằng Nam giờ đây chỉ như cái xác không hồn mà thôi. Để cho nó bớt buồn, Cả hội rủ nhau đi nhậu một trận. Nào ngờ, thằng Nam mượn rượu, nó uống đến mức như không còn có ngày mai. Rượu vào, rồi nó khóc lóc kể lể là đời chưa làm được cái gì, chưa trả ơn cho bố mẹ, chưa cưới được vợ, chưa tạo dựng nên được sự nghiệp gì thì đã phải chết. Xong nó lại cười, nó cười cái trò đời, cười vào cái số phận mà ai ai cũng không tránh khỏi đó là chết. Đợi cho lúc nó nguôi ngoai, thằng Đức mới bắt đầu hỏi mấy chuyện:
- Này Nam, hôm bữa cúng chén, tao chưa hiểu sao mày phải dắt con chó nhà mày theo làm gì?
Cái Thủy ngồi bên cạnh, đá chân thằng Đức một cái đau điếng, ra ý không muốn Đức khơi lại cái đêm đáng nguyền rủa đó nữa. Còn về phần Thủy, nhỏ cũng chưa giám nói lại những gì mà bố mình nói, vì lý do là thằng Nam giờ đây đã sống dở chết dở thế này rồi, sợ rằng nói thêm vào, nó quẫn trí đi tự tử thì nguy. Thằng Nam nghe thằng Đức hỏi, nó cười phá lên như người bị điên, nó nói giọng lè nhè:
- Mày ngu lắm con ạ, dắt con chó theo, để nó canh cho tụi mình chơi. Nếu không có nó, thì giờ này tao với mày đã nằm đắp chiếu cả lũ roài .
Nam cầm ly rượu nốc một hơi:
- Tao cũng quên con mẹ nó mất là phải canh chừng ba nén hương cắm trên mộ, để cho nó cháy hết lúc nào đ*o hay.
Thằng Đức càng tò mò, nó lân la:
- Hương cháy hết thì sao?
Thằng Nam nhìn thằng Đức:
- Bộ mày giả ngu trêu bố mày à? Hương cháy hết, tức là thời gian giam giữ vong hôn vào cái chén đã cạn. Mày mà còn cố hỏi, nó điên tiết lên, nó sẽ nhập vào mày, làm mày dở điên dở dại đó con ạ.
Nói đến đó, thằng Nam chỉ thẳng vào mặt Thủy cười:
- Chỉ không may cho con người tình bé nhỏ của mày, đêm đó bị nó nhập vô. May mà còn cóa con chó yêu quý của tao, không có bây giờ mày đang hầu em ý trong nhà điên roài con ạ .
Thủy nghe đến đó thì giật mình, quả nhiên những gì mà bố Thủy nói đều là chính xác, là có thực. Bỗng thằng Nam ôm mặt khóc tu tu như một đứa trẻ. Cả bọn lấy làm ngạc nhiên, chúng nó xúm lại giỗ giành, thằng Nam giọng mếu máo:
- Tao khổ lắm chúng mày ơi, chúng mày có biết đã mấy đêm nay, đêm nào tao cũng gặp cái con mụ già đó không.
Cả bọn ngơ ngác, Ngọc khẽ hỏi:
- Anh nói gì thế? Anh gặp con mụ nào?
Thằng Nam quay ra, nó gào lên trong nước mắt:
- Cô còn giả vờ à, cái con mụ già mà hôm ra nghĩa trang tui mình gọi lên để hỏi chuyện ý!
Nghe xong cái câu này, cả bọn mới rùng mình. Sau đó thằng Nam kể rằng, đã gần một tuần này, cứ đêm đêm, nó lại thấy bóng bà già đó đứng ngay đầu cửa sổ, có lúc thì đứng ngay dầu giường, nhiều khi thì cứ lởn vởn trước cửa buồng hoặc cửa sổ. Còn có những đêm, nó nghe thấy tiếng bà ý gọi nó trong đêm, nào là "đã đến lúc rồi, về với bà Nam ơi" hoặc là "Nam ơi, đi thôi cháu". Có đêm, nó còn nằm mơ bà ý về, cứ đi theo nó, rồi thì ôm lấy nó, lôi nó xuống nấm mồ nằm cùng. Nó hét lên thất thanh, khiến bố mẹ nó tưởng con mình bị tâm thần, nhiều lần bàn nhau đưa nó vào viện. Kể xong, thằng Nam cầm một vỏ chai, đập vỡ, tính cắt tay tự vẫn. Cả bọn nhảy vô, zằng co mãi mới can được nó.
Sau cái ngày hôm đó, hội thằng Đạt, cái Ngọc và cái Thủy bàn nhau mua đồ lễ, vàng mã rồi mang tới cái mộ của cái bà mới mất để phúng điếu nhằm xin tha cho thằng Nam. Cái Ngọc nhận nhiệm vụ đi mua vàng mã. Hôm đó, đang đứng rút tiền ra trả, chợt chuông điện thoại reo lên. Ngọc nhấc máy lên thì nghe tiếng thằng Đức mếu máo:
- Ngọc ơi… không cần phải mua vàng mã nữa đâu, thằng… thằng Nam… nó … nó… đi xe… bị ô tô tải… đâm chết rồi.
........Next
(Sưu Tầm)


PHẦN 2
Cách 2: Bóng Ma Trong Gương.
Nếu nói rằng vong hồn không có bóng và không có hình ảnh phản chiếu trên gương thì cũng không hẳn. Nói là không có bóng thì cũng đúng, vì vong hồn vốn gần như ở một dạng ảo ảnh (không phải dang đặc), cho nên khi ánh sáng chiếu vào sẽ không có bóng trên mặt đất. Nhưng nếu nói vong hồn không có ảnh phản chiếu trong gương thì vô lý lắm, vì theo như vật lý học thì mắt của con người hoạt động như một tấm gương. Vậy cho nên, nếu vong hồn không có ảnh phản chiếu trên gương thì thử hỏi làm sao con người nhìn thấy được vong hồn?
Cái ngày đem chôn cất thằng Nam, cái Ngọc khóc lên khóc xuống, lại còn ngất đi mấy lần nữa chứ. Quen nhau từ hồi cấp ba, yêu nhau đã được gần ba năm. Giờ thằng Nam ra đi trước, bỏ lại cái Ngọc. Thử hỏi sao mà không đau sót cái cảnh người đi bỏ người ở lại được. Thằng Nam nó tốt với cái Ngọc lắm chứ, lúc nào cũng quan tâm hỏi han, hai đứa đi đâu cũng như hình với bóng. Giờ thằng Nam đã nằm yên dưới nấm mồ rồi, còn ai ngày ngày nhắn tin, hỏi han, còn ai nắm tay cái Ngọc, hay như những lúc ốm đau mà ở bên cạnh chăm sóc nữa đâu.
Nói chung là không còn ai quan tâm tới Ngọc như thằng Nam nữa. Đã vậy, cái Ngọc lại là một người con gái rất tình cảm, giờ thiếu thằng Nam, Ngọc bắt đầu bước sang một trang khác của cuộc đời mình. Ngọc trở thàng một cô gái ít nói, không còn vui cười và hòa đồng như trước nữa. Thằng Đức và cái Thủy thì cứ nghĩ rằng, làm cách nào đi chăng nữa, cái Ngọc nó cũng không khá lên được, nên hai đứa nó quyết định để cho cái Ngọc được ở một mình. Chính vì cái việc để cho cái Ngọc được ở một mình để tự an ui bản thân này đã khiến cho cái ngày mà Ngọc đi theo thằng Nam đang tới gần.
Cứ đêm đêm, rồi đêm nào cũng vậy, mỗi lần chợp mắt, cái Ngọc lại tưởng tượng ra cái cảnh thằng Nam đang đi xe thì một cái ô tô tải lao tới, tiếng hét thất thanh của thằng Nam làm cho cái Ngọc không biết bao phen bật dậy lúc canh khuya, mồ hôi đầm đìa, nhịp tim dồn dập. Rồi lại những giọt nước mắt, những giọt nước mắt đắng cay và chua chát. Rồi cái Ngọc lại ngồi trên giường mà ôm mặt khóc, nó khóc cho cái sự cô đơn, cái sự nhớ nhung mà nó dành cho thằng Nam. Bố mẹ cái Ngọc tìm đủ cách để an ủi, zỗ zành, nhưng đâu vẫn hoàn đó. Cái Ngọc còn nhớ như in, cái lúc mang quan tài của thằng Nam ra nghĩa trang thành phố. Cả bọn không khỏi ngỡ ngàng khi bố mẹ thằng Nam lại mua đúng cái lô đất ngay cạnh ngồi mộ của bà già mà ngày nào chúng nó đã gọi lên bói chén.
Đứng đây, giờ chỉ còn có ba đứa, một đứa thì đã nằm sâu dưới ba mét đất rồi. Hình ảnh tối hôm nào lại hiện về rõ mồn một ngay giữa ban ngày, bốn đứa ngồi đó, với tấm bản đồ. Vừa nghĩ đên đây, cái Ngọc không kìm nổi nước mắt, còn cái Thủy thì cứ co rúm người lại, nhỏ bám chặt lấy thằng Đức, vẻ mặt sợ hãi khi nhìn sang ngôi mộ bên cạnh chính là ngôi mộ của bà già hôm nào. Lúc bắt đầu lấp đất quan tài, cái ông bảo vệ hôm nào đưa Thủy về đứng chỉ huy những người khác lấp đất. Ông để ý, thì nhận ngay ra mặt Thủy, rồi nhìn lại tấm ảnh được đặt trên quàn tài của Nam, ông ta thở dài và lắc đầu.
Người ta có nói rằng, vì tình yêu mà con người bất chấp tất cả, trong trường hợp này thì Ngọc cũng không phải là ngoại lệ. Ngọc đã làm một cái việc mà đáng lẽ ra không nên làm, đó là gọi hồn. Gọi hồn có rất nhiều cách, trong đó có một cách là gọi hồn qua gương. Trong phòng ngủ của Ngọc có một cái bàn phấn lớn lắm vì Ngọc là người khoái trang điểm, thêm vào đó là một tấm gương to. Đối diện là cánh cửa ra vào buồng bên phải và một góc cửa sổ bên trái.
Như đã nói, Ngọc và Nam yêu nhau thiết tha say đắm, tình cảm đó zường như không một thế lực nào có thể ngăn cản nổi. Vậy nên, câu hỏi mà chúng ta có thể đặt ra bây giờ liệu có phải tình yêu như người ta nói "chỉ chấm dứt khi mà âm dương chia lìa"? Và thằng Nam, đối với nó liệu chết có phải là kết thúc? Đối với những cái vong trẻ, có thể nói tâm trí còn rất lớn, vì thế theo như tôi nghĩ, cái việc mà siêu thoát sau khi chết là rất khó. Về phần cái Ngọc, không biết nhỏ kiếm đâu ra được mấy bức hình đen trắng của thằng Nam mà người nhà lấy để khắc lên tấm mộ.
Ngọc đem đi in đủ bốn mươi chín cái cỡ 4x4. Dán xung quanh chiếc gương bàn phấn, nhỏ đã dọn dẹp sạch sẽ cái bàn đó, chỉ để lại hai cây nến to, một bát gạo, một bát muối, một bát tro, và một chiếc lược. Đợi đúng hôm cúng bốn chín ngày thằng Nam, nhỏ Ngọc đã ngồi vào bàn, mặc một bộ quần áo ngủ, tóc xóa ra, và bắt đầu làm lễ gọi hồn. Ngọc cầm một mảnh giấy ghi lời cầu khấn đặt xuống trước mặt. Nến đã thắp lên, đèn điện trong phòng được tắt hết, mỗi bát cắm ba nén nhang. Cái Ngọc bắt đầu, cầm lước lên tự trải tóc mình, vừa trải vừa đọc:
- Cầu cho vòng hồn … Nam, sinh ngày… Mất ngày … Mau mau quay về với tôi.
Cứ đọc đi đọc lại như thế ba lần, rồi Ngọc bắt đầu ca một bài ca bi đát, nước mắt Ngọc bắt đầu tuồn rơi, Ngọc hát trong tiếng nấc nghẹn ngào, vừa trải mái tóc đen mượt. Được hơn hai phút, gió ở đâu thổi vào buồng lạnh ngắt, khiến cho chín cây hương cháy càng giữ tợn. Khói tỏa lên mù mịt. Ngọc bắt đầu cảm thấy lành lạnh dọc sống lưng, rồi thì cái cảm giác rờn rợn như hôm bói chén bắt đầu ùa về. Những con chó ở nhà chung quanh thi nhau tru lên những tiếng ghê rợn. Mây đã trôi đi hết, bỏ lại ánh trăng vằng vằng soi thẳng vào buồn. Ngọc cứ như vậy, hát trong tiếng nấc nghẹn ngào vừa trải tóc. Bố mẹ ngọc ở dưới có nghe thấy tiếng con mình vừa hát vừa khóc nho nhỏ thì nghĩ là chắc nó lại nhớ đến thằng Nam nên để im cho Ngọc khóc để vơi đi phần nào nỗi buồn.
Chỉ hơn năm phút sau, khi Ngọc để ý kĩ trên tấm gương nơi phản chiếu một góc cửa sổ thì thấy có ai đó đang đứng lấp ló. Ngọc buông lược quay lại nhìn thì không có ai, nhìn lại trên gương thì cái bóng đó đã biến mất. Thấy rằng việc gọi hồn đã linh ứng, Ngọc thôi không khóc nữa, nhỏ bỗng vui hẳn lên vì sắp được gặp người yêu mình. Ngọc cất tiếng hát du dương, vừa cầm cái lược lên và bắt đầu trải tóc. Tiếng tru của những con cho quanh nhà lại vọng lên, một lúc sau, tại nơi cửa sổ đó, cái bóng lại hiện lên. Ngọc vui mừng, nhỏ tuôn trào những giòng lệ vui sướng, tiếp tục vừa trải tóc, vừa hát. Cái bóng đó chợt vụt biến mất bên khung cửa sổ, Ngọc đảo mắt khắp tấm gương để liếc nhìn.
Ngọc kinh hãi hét lên, khi mà hình ảnh của Nam hiện ra bên cửa buồng. Người mà Ngọc hàng đêm nhung nhớ yêu thương, giờ không còn mái tóc hất sang một bên, dáng người thanh mảnh, khuôn mặt dễ coi, cùng với những bộ quần áo thời thượng nữa. Thay vào đó, là một người con zai gầy gò, đầu tóc rối bời, với một bộ quần áo trắng toát. Khuôn mặt thì trắng ởn, hốc mắt sâu hoắm cộng với bờ môi tái nhơt. Nghe thấy tiếng hét, cả bố và mẹ Ngọc đều chạy lên mở cửa phòng. Bố Ngọc chạy lại bất đèn neon lên, cả hai người không khỏi hết kinh hãi khi thấy đứa con gái mình, mặt *** không còn hột máu, đang ngồi trước gương. Trên mặt bàn phấn nào là nến, là hương, rồi nào là ảnh của Nam được dán khắp gương. Mẹ Ngọc vội ôm lấy Ngọc, còn bố Ngọc nghiêm nghị hỏi:
- Ngọc, con làm cái trò gì thế này?
Ngọc vẫn ngồi đó, không nói nên lời, mẹ Ngọc thì ôm ngọc vào lòng bắt đầu khóc lóc:
- Con ơi … sao lại ra nông nỗi này hả con…
Đêm hôm đó, bố mẹ Ngọc đưa ngọc xuống tầng dưới ngủ cùng với mình. Sáng hôm sau cả bố và mẹ Ngọc lên dọn dẹp lại cái bàn phấn. Nhưng thật không may, Lúc dọn dẹp đã làm sơ ý rỡi vãi một chút, gạo, muối và tro trong phòng. Sau khi dọn xong, cả bố và mẹ Ngọc đưa ngọc vào viện khám. Bác sĩ đưa ra kết luận là Ngọc bị rối loạn tâm lý trầm trọng dẫn đến suy nhược cơ thể. Sau khi đưa đơn thuốc và dặn phải tẩm bổ và nếu như khó ngủ cứ cho Ngọc uống mấy viên thuốc an thần. Tuy nhiên, dù đã hết sức chăm lo, nhưng Ngọc vẫn vậy, hơn thế nữa lại càng ngày càng tiều tụy thêm. Cứ mỗi lần nhớ lại hinh bóng của Nam, Ngọc lại không khỏi rùng mình vì sợ hãi.
Cuối cùng, Ngọc cũng lên tầng hai và ngủ một mình. Không hiểu do ma sui quỷ khiến thế nào, tuy rất sỡ hãi cái hình bóng của Nam, nhưng Ngọc lại không ngừng muốn được gặp lại người mà mình yêu thương lần nữa. Rồi vào mỗi tối, Ngọc lại ngồi trước gương, thắp một ngọn nến, trải tóc và bắt đầu hát lên bài ca ai oán, và bi đát. Chó xung quang bắt đầu tru lên. Rồi thì khi mà nhìn vào trong gương, hình bóng của Nam lại hiện về đứng ngay cạnh khung cửa. Ngọc mỉm cười khi nhìn thấy hình bóng Nam trong gương. Ngọc tiếp tục cất lên lời ca ai oán, rồi thì hình bóng của Nam ngày một tiến lại gần về phía Ngọc, cái bóng đó không đi, mà lướt từ từ về phía Ngọc. Chả bao lâu, cái oan hồn đó đã đứng ngay sau lưng Ngọc, giờ thì Ngọc đã nhìn rõ, đằng sau cái khuôn mặt trắng ởn, đầu tóc rối bù, hốc mắt sâu hoắm đó vẫn là hình dáng của chàng trai mà Ngọc yêu thương hôm nào. Ngọc bắt đầu ngưng hát, nhỏ nói nhỏ nhẹ:
- Anh có biết rằng, em nhớ anh lắm không? Sao anh lại bỏ em mà đi một mình thế…
Cái bóng đó từ từ vòng tay ôm lấy cổ của Ngọc, rồi dựa đầu nó vô đầu Ngọc.
Và cứ hằng đêm như thế, đôi uyên ương đã gặp được nhau, cho dù một kẻ ở thế giới bên kia. Không lâu sau, vào một buổi sáng, khi mẹ Ngọc mang đồ ăn lên, thì thấy Ngọc nằm gục đầu trên bàn phấn, một tay vẫn cầm lược. Nghĩ là Ngọc ngủ quên, mẹ Ngọc đặt đồ ăn sáng qua một bên. Rồi lay lay gọi Ngọc dậy, nhưng mẹ Ngọc cứ lay mãi lay mãi … Mà không biết rằng Ngọc cũng đã qua thế giới bên kia rồi.

" NHẢY MŨI " THÌ XẢY RA ĐIỀU GÌ

Nhảy műi do cảm sốt gây ra là chuyện thông thường, không liên quan gì cả và cűng không có giá trị gì đối với những điềm.
Ngược lại, bỗng nhiên nhảy műi liên tiếp nhiều lượt, một hay nhiều cái. Chúng ta có câu ví thông thường: -nhảy műi (một cái) có tài; - Nhảy műi hai cái có lợi. Câu ấy cűng có một phần đúng, vì hầu hết những lần nhảy műi như thế là điềm tốt lành mà ít khi có điềm dữ.
* Việc nhảy műi một hay nhiều cái, giá trị vẫn như nhau. 
- 23 giờ đến 1 giờ Có bgười mời dự tiệc hoặc dự lễ linh đình. 
- 01 giờ đến 03 giờ Có người khác phái rủ mình làm một việc tuy có lợi, nhưng rất hại cho người khác. 
- 03 giờ đến 05 giờ Có cuộc hẹn hò về tình cảm. 
- 05 giờ đến 07 giờ Có người mang quà đến tặng. 
- 07 giờ đến 09 giờ Có lộc ăn. 
- 09 giờ đến 11 giờ Có quới nhân sẳn sàng giúp đỡ, đáp ứng sự mong muốn trong lòng mình từ lâu. 
-11 giờ đến 12 giờ Có thân nhân từ xa về, đem tài lợi đến cho mình. 
-13 giờ đến 15 giờ Có lộc ăn và có lợi vào. 
-15 giờ đến 17 giờ Có tin làm mình lo sợ, nhưng rốt cuộc đâu vào đó, mọi việc đều êm đẹp. 
-17 giờ đến 19 giờ Có người khác phái nhờ giúp một việc gì, có lợi về tiền cűng như tình cảm. 
-19 giờ đến 21 giờ Có người khác phái tưởng nhớ đến mình, sẽ viết thơ cho mình.
-21 giờ đến 23 giờ Có sự lo nghĩ về tiền bạc, nhưng vẫn giải quyết dễ dàng. "

những điều cần biết khi " nháy mắt liên tục "

I> Nháy Mắt :

" Nháy mắt là một điềm thông thường hơn hết mà mỗi người trong chúng ta đều biết.
Đó là một tác động tự nhiên xảy ra; bất cứ lúc nào mà không làm sao khống chế được, ngoại trừ tác động ấy ngừng lại, cűng tự nhiên như lúc xảy ra.
Về sự ứng nghiệm của loại điềm này thì mỗi người hiểu một nghĩa khác nhau và gần như do sự truyền khẩu, mà không căn cứ vào đâu cả. Đại khái đàn ông máy mắt phải là tốt, máy mắt trái là xấu. Còn đàn bà thì ngược lại.
Đó là lề lối thông thường dựa trên nguyên tắc "nam tả nữ hữu " , mà chúng ta có thể nói là khá sai lầm, nếu không bảo là vô căn cứ. 
Theo nghiên cứu qua những sách Đông Tây nêu trên, thì giá trị của điềm máy mắt tương đồng như sau, bất luận là nam hay nữ.


Nháy mắt trái
- 23 giờ đến 1 giờ 
có bạn bè ở xa về. 
- 01 giờ đến 03 giờ buồn bực do người trong thân gây ra. 
- 03 giờ đến 05 giờ có người mang tài lợi đến. 
- 05 giờ đến 07 giờ có người âm thầm giúp đỡ mình, sẽ có tin trong vài ngày. 
- 07 giờ đến 09 giờ có khách quấy rầy. 
- 09 giờ đến 11 giờ Có người mời ăn uống. 
-11 giờ đến 12 giờ có người đem tin vui về. 
-13 giờ đến 15 giờ có tin vui. 
-15 giờ đến 17 giờ gặp chuyện bất ngờ về tình cảm. 
-17 giờ đến 19 giờ có khách sang đến nhà bàn chuyện hôn nhân, hay chuyện làm ăn. 
-19 giờ đến 21 giờ việc suy tính trong lòng sắp thành tựu. 
-21 giờ đến 23 giờ 
có khách quí đến nhà.


Nháy mắt phải

- 23 giờ đến 1 giờ Có rượu thịt, ăn uống. 
- 01 giờ đến 03 giờ Có người thân nhắc nhở. 
- 03 giờ đến 05 giờ Sắp có tin lành đem đến. 
- 05 giờ đến 07 giờ Tài lợi bất ngờ. 
- 07 giờ đến 09 giờ Có lời ăn tiếng nói, đề phòng có thể đến tụng đình. 
- 09 giờ đến 11 giờ Có kẻ gây chuyện, đề phòng xô xát. 
-11 giờ đến 12 giờ Đề phòng tai nạn hoặc mất của. 
-13 giờ đến 15 giờ Hao tài không đáng kể. 
-15 giờ đến 17 giờ Có người khác phái đang tưởng nhớ đến mình. 
-17 giờ đến 19 giờ Có bà con ở xa đến thăm. 
-19 giờ đến 21 giờ Có người rủ đi du lịch. 
-21 giờ đến 23 giờ Có chuyện rắc rối, làm mang lời ăn tiếng nói.

BÁ ĐẠO

2 cha con đang đi đường:

- Con trai, mua cho bố chai nước ngọt.

- Pepsi hay coca?

- Coca

- Thường hay cao cấp?

- Thường

- Chai hay lon?

- Chai

- Lớn hay nhỏ?

- Thôi lạy mày, mua tao chai nước là đc.

- Khoáng hay tinh khiết?

- KHOÁNG

- Lạnh hay nóng?

- TAO LẤY CHỔI ĐẬP MÀY BÂY GIỜ

- Lông gà hay chổi nhà?

- Thằng súc vật

- Trâu hay bò..

- $@%$@^#&%#&&$@$@#@##^$