Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

Đường trần đâu có gì ?





Ôm lòng đêm nhìn vầng trăng mới về nhớ chân dang hồ.
Ôi phù du từng tuổi xuân đã già một ngày kia đến mờ đời người như gió qua.
Không còn ai đường về như quá dài những đêm xa người chén riệu cay.
Một đời tôi uống hoài trả lại tin vui cho nhân gian chờ đợi…
Em yêu thương từng khúc nhạc Trịnh …
"Không còn ai. Đường về ôi quá dài. Những đêm xa người.
Chén rượu cay. Một đời tôi uống hoài. Trả lại từng tin vui. Cho nhân gian chờ đợi".
Yêu đến chết mất cái thứ hạnh phúc của chính mình. Đơn giản, bình dị. Tất cả như để ngắm đời, xỉ vả nó bằng con mắt ấm nồng, sáng trong.

Nước mắt lại rơi rồi!… Rơi hoài trên chính con đường trong tâm can mình ..
Mẹ bảo : Con à! Sao lại thế! Cuộc sống này vồn vã mà con người thì luôn ích kỉ. Con lớn rồi con à! Con phải hiểu đâu là sự thật và đâu là giả tạo… Đâu là ánh sáng dịu dàng và đâu là ánh sáng nghiêt ngã…Quá khứ mãi phải là quá khứ! Con đường con dài mà con phải đi … Để tìm được cái đích cuối.

Biết là thế mẹ ơi! Con biết những thứ gì mà một đời con gái phải trải qua. Nhưng sao con vẫn cứ ngờ vực trong cái bức tường khốn cùng và uể oải kia…Dịu dàng và ích kỉ …Sao đời đen bạc đùa cợt con người thế hả mẹ. Như cái ao tù đọng chứa đây bi thương, chứa đầy quá khứ con cần tìm lại.
Làm gì có ai nhìn thấu được con gái mẹ kia chứ? Nhưng con vẫn phải tìm cái người nhìn thấu được con người con ..thế là hạnh phúc phải không mẹ.
Nhưng làm gì có ai chịu để nhìn thấu vào con, kiên nhẫn để chấp nhận con… Vì con quá ngốc nghếch, quá tin vào những thứ gì đó như là mông mơ vậy. Mười bày tuổi đủ để con hiểu được con đường mà mình phải trải qua ư?


Cứ ước cho những bình yên luôn cháy, cháy tràn trong tâm can. Vì có ai đã nói. Nếu hiểu quá sâu sắc. Thì có lúc đến chết trong thứ hạnh phúc mình hiểu mình. Rằng khi ta ấp ôm từng mũi dao găm vào người. Vẫn thấy bình thản và giản đơn hết sức.. “Có nhều khi từ vườn khuya bước về bàn chân ai rất nhẹ tựa hồn những năm xưa.
Về ngồi trong những ngày nhìn từng hàng nắng ngời nhìn từng khi mưa bay”

Có phải mất đi những điều đã có thì sẽ mãi mãi không bao giờ tìm lại được … “ đời người như gió qua” ..Con đường quen thuộc rồi cũng sẽ trôi vào dĩ vãng ..Chỉ được phép nhớ mong, hoài mộng. …Liệu có ai trên con đường đó đợi em? Cho đắm chìm trong những hy vọng.
“Thôi về đi. Đường trần đâu có gì. Tóc xanh mấy mùa"

Có ai không? Có ai cho em biết cuộc đời này sẽ trải về đâu? Đâu phải nơi đâu cũng là thảm đỏ . Chỉ một lời nói như gió thoảng cũng được … Trong cái mong manh vô thực có ai nói cho em biết không?

Hay tại vì yêu thương quá mỏng …

“Có ai những ai xa đời. Quay về lại. Về lại nơi cuối trời. Làm mây trôi.”

Quay về đi em …Tìm cái thanh nhản, cái bình yên giản đơn mà chắc rằng ai cũng thèm muốn, ganh tị và cả yêu thương…

Thanh thản giữa chao đảo. Bình yên trong một khắc lụy tàn. Như hạnh phúc của một đốm lửa soi sáng trong đêm tối. Hơi ấm chao đảo của ngọn lửa trong đêm đông buốt giá, của khách bộ hành tình cờ ngang qua con phố nhỏ. Ta đã mất đi những gì ta đã có đem nó cho một khoảng kí ức xưa lụi tàn .Con đường thì cứ dài …Rượu ấm! Hơi nồng đâu có làm người ta quên đi một thời … Chỉ khiên u sầu phiền muộn khiến con đường nay lại dài hơn, chông chênh hơn. Ta lại phải tìm ta ở nơi đâu đó của xa xôi, vụn vỡ. Trong hàng ngàn ngôi sao … Chiếu sáng và lụy tàn… Em về đi…Về đi ..Đường trần đâu có gì …Đâu có gì…





(vantrong - sưu tầm)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét