Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

TRUYỆN NGẮN CẢM ĐỘNG RƠI NƯỚC MẮT


ê ông già , ông làm ơn đừng đàn hát nữa được không , tôi đi làm về đã đủ mệt lắm rồi , ông đừng làm tôi them nhức đầu nữa ,,,
_ ờ , ba xin lổi con , ba vô ý quá .
_ ông chuẩn bị cơm tối chưa ?
_ rồi , ba nấu món cá kho con thích đó !
_ uh, vậy được rồi , ông đói thì ăn truớc đi , đừng đợi tôi ,,,
_ mà nè , ông cũng dẹp ngay luôn cái việc gãy đàn vớ vẩn của ông đi nha , tôi sẽ cho ông thêm chút tiền để ông ngồi hàng quán nghê nga với mấy ông già khác ,,,,!!!
Nó là con trai duy nhất , ông là 1 nghệ sỹ nghèo , nhớ vài chục năm truớc ông vẫn là 1 nhạc sỹ nổi tiếng , các sáng tác của ông luôn khiến ngừoi khác phải ngất ngây , lông lõi lạc , bình dị và đơn giản , với ông cuộc sống như 1 bản nhạc có nốt thăng , nốt trầm , có lúc du duơng trầm lắng , có lúc vội vả nhanh đều . Ông yêu mẹ nó , 1 ngừoi phụ nữ tuyệt vời nhất trong tâm trí ông , ông yêu cái nét thanh tao nhã nhặn , yêu cái chất giọng sáng trong bay bỏng , yêu cái con ngừoi luôn nhìn thấu trái tim ông . Cái ngày nó chào đời , khỏi phải nói ông bà vui biết chừng nào , nó kháu khỉnh , bụ bẩm , nó là cả tâm huyết của đôi nghệ sĩ ấy , với ông bà nó hơn cả cuộc đời này , nó lớn lên trong vòng tay ấm áp của ba , sự nâng niu của mẹ . Nhưng trên đời này làm gì có cái hạnh phúc hòan hảo đâu ? cái ngày nó chập chẹ cắp sách vào lớp 1 , mẹ nó đột ngột qua đời , bỏ lại ông với khoãng trống mêng mông của cuộc đời ,,,, ông đã làm tròn trách nhiệm của 1 ngừoi cha , nay them gánh nặng làm mẹ , nhớ nhưng khi nó chơi đùa té ngã , ông xuyt xoa vổ về , nhớ những đêm mưa rào sấm chớp , ông ôm nó vào lòng ru ngũ ,,,,
Cái nghiệp cầm ca chưa bao giờ êm ả , ngoài những giờ sáng tác , ông phải làm them tất cả mọi nghệ , đôi bàn tay ấy , đã từng rữa chén , khuân vác , đã từng nhặt những vỏ chai nhựa về bán phế liệu làm tiền quà cho nó . Cái ngày nó đổ đại học , ông mừng rơi nứoc mắt , dù cái nghề nó chọn không phải nghiệp ca hát , nhưng ông vui vì nó đã trửong thành . Rồi 7 năm trôi qua , nó cũng tốt nghệip ngành y , đựoc nhận vào làm 1 bệnh viện lớn , khoản luơng nó nhận đủ để nuôi sống ông va nó , hơn 20 năm buơng trãi , giờ là lúc ông thảnh thơi , những khoãnh khắc ấy , ông lại lấy cây đàn ra gãy , với ông cây đàn ấy hơn cả báu vật , hơn cả 1 ngừoi bạn tri kỷ , nó đã theo ông từ cái ngày đầu ông sáng tác , những lúc buồn ông lại có nó cạnh bên , dù nó đã đôi lần đứt dây , ông nối lại , dù nó đã bao lần tróc sơn , ông quét mới , duờng như chỉ có nó hiểu ông , tiếng đàn ấy luôn sâu lắng , thiết tha ,,,
_ Bác Năm à ! bác có thể đàn vào buổi chiều đựoc không , con của cháu đang ngủ ,,,,
_ À , tôi xin lổi cô , tai tôi buồn quá , toi sẽ không đàn nữa …
_ bác nói vậy thì tốt rồi ,,,
Ông trầm ngâm !
_ ông thấy chưa , tôi đã nói ông đừng đàn nữa mà , sao ông kỳ vậy , bây giờ để ngừoi ta qua phàn nàn đó thấy chưa , đẹp mặt ông chưa ,,, ( nó gắt )
_ Ba ,,,, ba xin lổi !
_ xin lổi , xin lổi , ông chỉ biết xin lổi thôi hả , nếu ông không tự thôi cái việc đánh đàn vô tri đó đựoc , thì tôi giúp ông !!!
Nó giật mạnh cây đàn trên tay ông , đập từng phát mạnh xuồng đất , cây đàn "già" ấy , từng mãnh , từng mãnh . vỡ vụn , nó bực tức bỏ đi , ông ngồi đó , vẩn ngồi đó , đang nhặt , vẫn đang nhặt , từng mãnh vỡ cây đàn , ôm chúng vào lòng , ông khóc ,,,
Ngày hôn sau
_ ông già , sao nằm liệt ra vậy , cơm nứoc gì lo chưa >?
_ ba ,,, ba mệt quá , hôm nay con làm dùm ban đựoc không !
_ mệt , mệt , ông ở nhà không mà mệt , làm biếng thì có !
_ ba mệt thật mà ,,, con lấy dùm ba cái ruơng trong tủ đuọc không ,,,
_ tôi cũng mệt ,, ông tự mà đi lấy ,,,
Nó bỏ đi , bỏ lại ông với những hơi thở dồn đều , ông há thật to miệng như đang cố lấy sức ,,,,
_ ông già , dậy mau , tôi nói vậy mà ông vẩn cứ nằm là sao , ông định cho tôi nhịn đói à ?
Ông vẫn nằm im ,, không trã lời ,,,
_ dậy ,,, dậy mau ,,,,
Nó đẫy ông thật mạnh nhưng ông vẫn nằm im , lúc này có cái gì đó bất chợt dồn lên suy nghĩ cũa nó , nó tiếp tục lây , nhưng lần này nhẹ hơn , đôi bàn tay nó chạm vào da thịt ông , nó vảm nhận từng lớp da nhám nhặn , đen xì , nhưng cái nó cảm nhận rỏ nhất đó chính là cái lạnh đang toát ra nơi con ngừoi ông ,,, nó vẩn lây ,,,,
_ Ông ,,,,, già ,,, ( giọng nó nhỏ nhẹ đứt quãng )
_ Ba ơi !!!!! ( nó gào lên )
_ Ba ơi ,,,, ba đừng đi ,,, con không muốn ba bỏ con đâu ,,,, ba ơi !
Ông đã chết , 1 cách nhẹ nhàng không bệnh tật , nó tựa đầu lên ngực ông khóc nức nỡ , nó nhớ lại những ngày thơ ấu vẩn thuờng ngũ say trong lòng của ông , cái cảm giác đó thật ấm , giờ đây sao lạnh quá , bàn tay nó bấu chặt tay ông , từng tiếng nấc , từng hàng nứoc mắt ,,,, nó khóc ,,,, tiếng khóc của 1 thằng con bất hiếu ,,,, tiếng khóc cho 1 tâm hồn sắt lạnh ,,,,
Hôm nay nó đi làm về thật khuya , buớc vào căn nhà vắng lặng , lạnh lẽo , đặt lên bàn 1 ổ bánh mì , nó ngồi thừ xuống ghế ,,,, không còn những bữa cơm nóng ấm do chính tay ông nấu nửa ,,, nó nhìn lên bàn thờ ,,,, thấy ba và mẹ nó đang cưòi cùng nó , ánh mắt đang dỏi theo nó , rồi nó chợt nhớ đến chiếc ruơng mà trứoc khi mất ba nó nhờ nó lấy giúp , nó vội vàng chạy vào phòng , mỡ cái tủ gổ , lấy chiếc ruơng kia ra , nó nhẹ nhàng mỡ ,,,, trong đó còn lại ,,,, mãnh vở của cây đàn ,,,, trong đó còn lại ,,,, những bộ quần áo ấu thơ của nó ,,,, trong đó còn lại ,,,, tấm hình của gia đình nó chụp với nhau , cầm tấm hình lên , nó dung đôi bàn tay y sĩ đó lứot nhẹ , lứot nhẹ , mân mê , mân mê ,,,, và trong đó còn lại ,,,, 1 bức thư ,,,, " con trai của ba , đã lâu lắm rồi ba không đựoc nghe con gọi "ba ơi" , ba không buồn , không trách con đâu , vì dù con có làm chuyện gì đi nữa con mãi mãi là con của ba , nhớ cái ngày con bập bẹ biết nói ba vui mừng biết bao , có lẽ suốt thời gian qua ba chưa làm gì đựoc cho con , nhưng ba xin con 1điều cuối cùng thôi , con hãy chôn những mãnh vở cây đàn kia cùng ba , dù nó đã bị con đập nát , nhưng ba không buồn , không trách con đâu , vì dù thế nào đi nữa , con mãi là con trong tâm trí ba thôi ,,,,"
Bấu chặt lá thư , nó khóc , những giọt nuớc mắt lăn dài trên má , tiếng khóc không nên lời , như đang uất nghẹn nơi sâu thẳm trái tim nó , nó khóc cho bản thân mình , giờ đây nó them cái cảm giác đựoc ông dắt tay đi dạo vào mổi chiều thứ 7, thèm cái món thịt kho do chính tay ông nấu , và thèm hơn cả là tiếng đàn yêu thuơng của ông ,,,, QUÁ TRỂ ,,,, xin hãy "thuởng thức" hương vị đó trong quá khứ ,,,, xin hãy nhớ về ông trong hư vô ,,,, xin hãy bấu chặt những yêu thuơng còn vuơng vấn ,,, xin hãy là nguời đong đầy những thuơng yêu ,,,,
Nó gào lên "Ba ơi ! ba ơi ! con bất hiếu ,,, ngay cả diều cuối cùng con cũng không làm đựoc cho ba ! !!!"
Xin những ai còn cha , còn mẹ hãy 1 lần nở nụ cuời tưoi xinh , bởi các bạn là ngừoi may mắn nhất thế gian này ,,,,, các bạn biết không có những ngừoi ngay từ khi mới sinh ra đã không biết cha mẹ mình là ai hoặc họ không bao giờ cảm nhận đựoc nhưng yêu thuơng đó nữa ,,,, xin đừng tiếc 1 giây của 1 ngày dài thăm thẳm để nói câu "CON YÊU BA MẸ" , thật đon giản nhưng ấm lòng , ,,,
CÓ NHỮNG YÊU THUƠNG CHƯA BAO GIỜ BẠN NẾM TRÃI HẾT
CÓ NHỮNG CHUA CAY CHƯA BAO GIỜ BẠN BỨOC QUA
NHƯNG CÒN ĐÓ LÀ CHA LÀ MẸ LUÔN NHẸ NHÀNG NÂNG BUỚC BẠN SAU LƯNG !!!
CON YÊU BA MẸ !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét